Hôm nay Lâm Thính Vãn thật sự quá mệt mỏi, vừa phải dậy sớm để dành sức học lớp nhiếp ảnh gia, lại còn ngồi xe ba tiếng đồng hồ để quay về Thâm Thành, cô quả thực không còn chút sức lực nào để học bơi nữa.
Cô ôm chặt lấy đầu người đàn ông trước mặt, không cho phép anh có thêm bất kỳ động tác nào nữa, trực tiếp ngăn cản anh đưa tay lấy cái thứ hai.
"Em mệt lắm, em muốn ngủ ngon cơ…" Lâm Thính Vãn nhắm mắt lại cằn nhằn, giọng nói đầy vẻ mệt mỏi.
"Em như thế này," Giọng Tạ Kiến Hoài nghèn nghẹn, có vẻ hơi ấp úng: "Không giống mệt chút nào."
Lâm Thính Vãn lúc này mới muộn màng nhận ra rằng cô đang ấn cả khuôn mặt anh vào ngực mình, liền vội vàng buông tay ra, nghiêng đầu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị đi ngủ.
Tạ Kiến Hoài cũng không gọi dậy hay làm phiền cô nữa, chỉ khẽ nói: "Đổi sang ngày mai vậy."
Cô thờ ơ "Ừm" một tiếng, xem như đã đồng ý với lời anh nói.
Tạ Kiến Hoài tắt đèn ngủ rồi nằm xuống bên cạnh, ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng một lần nữa, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má, sau khi hôn xong thì thật sự không còn bất kỳ động tác nào thêm nữa.
Ngày hôm sau, Lâm Thính Vãn bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện, tuy đã cố ý hạ thấp giọng nhưng cô vẫn nghe rõ được vài câu.
"Hủy đi, hôm nay tôi không có thời gian."
"Công ty sẽ không sụp đổ nếu không họp đâu."
"Nói là tôi có việc rất quan trọng cần phải làm."
"Cậu tự bịa ra một lý do đi."
"……"
Lâm Thính Vãn mơ màng trở mình, bực bội vỗ nhẹ vào người Tạ Kiến Hoài bên cạnh. Anh nắm lấy bàn tay đó, rồi nói thẳng với người trợ lý ở đầu dây bên kia: "Cậu tự giải quyết."
Anh cúp điện thoại, bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh. Lâm Thính Vãn mãn nguyện rúc sâu vào chăn, tưởng rằng mình có thể ngủ tiếp, nhưng một bàn tay quen thuộc lại vén váy cô lên, cảm giác ấm nóng áp vào, kéo cô trở về từ bờ vực của giấc mơ một cách đột ngột.
Cô khẽ hừ một tiếng, mở mắt ra, nhìn thấy đầu anh đang ở trên người mình, theo thói quen đẩy nhẹ: "Mới mấy giờ chứ, mau ngủ đi…"
Tạ Kiến Hoài thuận theo lực đẩy nhẹ tênh của cô đi xuống, hoàn toàn không có ý định dừng lại, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy: "Đã là ngày hôm sau rồi."
Khi Lâm Thính Vãn muốn nói thêm điều gì đó, cô cảm nhận được nhiệt độ ẩm ướt và nóng bỏng, cô lập tức tỉnh táo hơn vài phần, không tự chủ siết chặt ga trải giường, hơi thở ngày càng nặng nề và cô không kìm được phát ra những tiếng r*n r* vụn vặt, xen lẫn với tiếng nước khe khẽ vang lên bên tai.
Đèn trong phòng không bật, chỉ có ánh dương ngoài cửa sổ xuyên qua khe rèm chiếu vào. Gió nhẹ thổi làm tấm rèm đung đưa, lúc nhanh lúc chậm như có nhịp điệu.
Cô không biết đã trôi qua bao lâu, Tạ Kiến Hoài lại đè lên người cô một lần nữa, cuối cùng thành thạo xé toang cái bao thứ hai chưa dùng đến từ tối qua.
Một vệt nắng bên ngoài cửa sổ chiếu lên làn da. Anh biết thời gian buổi sáng còn rất dài, không hề vội vàng, những ngón tay thon dài như muốn nắm bắt ánh nắng, siết chặt trong vầng sáng, nhẹ nhàng cắn lấy chút ánh hồng nhỏ nhoi đang tràn ra.
Ánh dương dần dần trải rộng trên cơ thể theo nhịp gió thổi, anh không nhanh không chậm ma sát trên đùi cô, cho đến khi lại toát ra ánh sáng lấp lánh.
Anh khàn giọng nhắc nhở: "Ánh sáng đỏ rồi."
"……"
Cô khó chịu r*n r* không ngừng, hiểu rõ anh là cố ý, cô duỗi chân định đạp anh ra, nhưng lại đá trúng chỗ giữa. Bên tai cô truyền đến tiếng rên trầm đục, sâu lắng và bị nén lại của người đàn ông, khiến cả người cô nóng bừng lên.
Lâm Thính Vãn bị lật người lại, bên tai là giọng nói vừa trầm vừa nhẹ của anh: "Em buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp."
Bây giờ cơ thể cô còn tỉnh táo hơn cả đầu óc, biết ý đồ của anh nên cô phản đối với vẻ buồn ngủ nồng đậm: "Như thế này làm sao mà…"
Chữ ngủ cuối cùng bị sự va chạm bất ngờ làm cho vỡ vụn. Cô hoàn toàn bị mở ra trong ánh dương chiếu rọi lặp đi lặp lại.
Đúng nghĩa là ánh nắng mặt trời thật sự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!