Lâm Thính Vãn tới Quảng Châu xong lại chào tạm biệt Tạ Kiến Hoài, thấy vẻ mặt anh đầy miễn cưỡng khi quay về Thâm Thành làm việc, cô không nhịn được cười: "Bây giờ như thế này mà anh còn không chịu nổi, vậy đợi đến tháng Mười em ra Bắc Kinh thì anh biết làm sao?"
Tạ Kiến Hoài trả lời dứt khoát: "Tháng Mười sẽ không bận như vậy, anh có thể không làm việc."
Lâm Thính Vãn nhướng mày hỏi lại: "Anh chắc chứ?"
Thực ra anh không chắc. Tháng Mười là lúc bắt đầu quý Bốn, thường cần tổ chức các cuộc họp phân tích kinh doanh, tổng kết thành quả của ba quý trước và họp với ban quản lý để đặt mục tiêu cho đợt nước rút cuối năm.
Những năm trước, Tạ Kiến Hoài thấy việc xử lý những chuyện này rất đỗi bình thường, chỉ là công việc thường lệ, không hề cảm thấy có vấn đề gì khi họp hành như vậy. Nhưng năm nay, anh lại đột nhiên nhận ra điều không ổn.
Quý Một phải đặt mục tiêu, giành chiến thắng mở màn. Quý Hai là mùa cao điểm của các dự án, phải đạt mức hiệu suất cao nhất. Quý Ba là giữa năm, vừa phải tổng kết nửa đầu năm, vừa phải triển khai kế hoạch nửa cuối năm. Quý Bốn phải tổng kết và chạy nước rút, quyết thắng trận cuối cùng.
Nhìn lại thì, cả năm trời hóa ra giai đoạn nào cũng vô cùng quan trọng.
"Anh sẽ cố gắng hết sức." Tạ Kiến Hoài nói một cách nghiêm túc: "Chế độ của công ty có chút vấn đề, lần này anh về sẽ điều chỉnh."
"Anh nói nghiêm túc đến mức em suýt tin luôn đấy." Lâm Thính Vãn bật cười, lắc lắc cánh tay anh rồi nói: "Thôi mà, em vì sự nghiệp mà còn chuyên tâm chạy ra đây học rồi, anh cũng không được lơ là, họp hành cho tốt, ngoan ngoãn đi làm đi."
"Anh đã xây dựng sự nghiệp nhiều năm rồi, sau này sẽ xây dựng em…"
Tạ Kiến Hoài vừa nói được nửa câu, Lâm Thính Vãn vội đưa tay bịt miệng anh lại, hạ giọng nhắc nhở, nghiến răng: "Giữa thanh thiên bạch nhật, không được nói mấy lời sốt ruột như thế!"
Thấy anh gật đầu đồng ý, cô mới buông tay, cũng không dám khuyên thêm chuyện công việc nữa, chỉ khẽ ho một tiếng: "Anh tự liệu đi."
"Ở nhà em cũng không cho anh nói."
"…"
Lâm Thính Vãn mỉm cười nói: "Bởi vì ở nhà nói và làm chỉ được chọn một trong hai, anh muốn chọn cái trước à?"
Tạ Kiến Hoài lập tức từ chối: "Vậy thì thôi."
So với việc làm, khả năng nhẫn nhịn của miệng anh mạnh mẽ hơn, h*m m**n cũng thấp hơn một chút.
"Thôi nhé, em đi đây, anh mau mua vé về đi." Lâm Thính Vãn hất cằm về phía anh, rồi quay lưng đi về hướng gọi xe.
"Anh đã đến tận đây rồi." Tạ Kiến Hoài bước theo, nắm lấy tay cô: "Đưa em về nhà."
Lâm Thính Vãn liếc nhìn anh, biết rằng dù có từ chối nữa thì anh cũng sẽ không nghe theo, cô đành để mặc anh đưa vào tận khu chung cư, dịu dàng trấn an: "Tuần sau là gặp lại nhau rồi, thời gian trôi nhanh lắm."
Tạ Kiến Hoài không nghĩ vậy, anh cảm thấy hơn nửa tháng này trôi qua đặc biệt dài đằng đẵng, công việc và họp hành không hồi kết, vòng lặp ngày qua ngày, cứ như thể sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Mấy năm trước anh đã sống những ngày tháng khổ sở như thế này ư?
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, theo thói quen dặn dò: "Ăn uống đầy đủ, ngủ sớm nhé."
Nói xong, anh nhớ tới lúc trước cô nói ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài, nhớ tay nghề của dì Triệu, lại hỏi: "Bây giờ em ăn gì mỗi ngày?"
"Điểm tâm sáng, bò viên, hải sản, lẩu, gà rán, đồ nướng, món Quảng Đông…" Lâm Thính Vãn đọc một chuỗi món ngon, trả lời: "Tùy tâm trạng, thay đổi liên tục."
"Anh hiểu rồi." Thấy trời cũng đã tối, Tạ Kiến Hoài ôn tồn nói: "Em lên đi."
"Vâng, anh về nhà nhớ đi đường cẩn thận nhé."
Tạ Kiến Hoài đứng ở cửa tòa nhà, nhìn bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt, anh mới quay lưng đi ra ngoài khu chung cư, lên xe trở về Thâm Thành.
Lâm Thính Vãn mở cửa về nhà, Lạc Hoà không có ở đó, có lẽ là tự mình chạy đi chơi rồi. Ngày mai cô cần đi học với thầy Trần, nên nhanh chóng đi tắm rửa rồi ngủ.
Ngày hôm sau, nhà có một cô giúp việc đến, chuyên lo bữa trưa và bữa tối cho cô. Đây là Tạ Kiến Hoài cố ý mời tới, ý anh là không thể ngày nào cũng ăn đồ ăn ngoài, không sạch sẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!