Chương 44: (Vô Đề)

Sau bữa tối, Lâm Thính Vãn gửi lại tin nhắn cho Hứa Chi Thanh, cô kể sơ qua về ý tưởng chụp ảnh của mình và xác nhận rằng họ có thể chấp nhận.

Lâm Thính Vãn: "Chị sẽ gửi bản tham khảo về bối cảnh và trang phục cho hai người sau, chị đang làm kịch bản chụp."

Hứa Chi Thanh: "Chụp ảnh cũng có kịch bản cơ à, chuyên nghiệp quá."

Lâm Thính Vãn: "Đúng thế, hơn nữa đây còn là do CEO Tập đoàn Thiên Thành làm, người chuyên nghiệp làm việc chuyên nghiệp mà."

Hứa Chi Thanh: "Vậy thì em mong đợi lắm đây."

Lâm Thính Vãn cũng tò mò về kịch bản chụp ảnh mà Tạ Kiến Hoài sẽ làm ra, cô không vội chỉnh sửa ảnh mà đứng dậy đi đến phòng sách.

Khi cô đẩy cửa bước vào, vừa đúng lúc nghe thấy giọng nói của Tạ Kiến Hoài, anh đang nói tiếng Anh trôi chảy, ánh mắt chuyên chú dán chặt vào màn hình máy tính, rõ ràng là đang họp trực tuyến.

Lâm Thính Vãn không muốn làm phiền anh họp, cô chuẩn bị lùi ra ngoài thì thấy Tạ Kiến Hoài đột nhiên giơ tay lên, ba ngón tay thon dài khẽ ngoắc nhẹ trong không trung, ra hiệu cho cô đi vào.

"Em á?" Cô theo bản năng chỉ vào mình.

Ánh mắt Tạ Kiến Hoài rơi trên người cô, khóe môi khẽ cong lên một đường, dường như đang ngầm hỏi ngoài em ra, ở đây còn ai khác à?

Lâm Thính Vãn lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình thật ngốc nghếch, đúng là bị bệnh nên hồ đồ rồi, cô cũng không khỏi mím môi cười, rồi rón rén bước vào.

Ban đầu cô muốn ngồi đối diện bàn làm việc, nhưng Tạ Kiến Hoài chỉ vào chỗ bên cạnh mình. Lâm Thính Vãn đành phải kéo ghế đến, ngồi rất gần anh nhưng vẫn đảm bảo mình ở ngoài khuôn hình.

Thấy cô đã ngồi vững, Tạ Kiến Hoài mới thu lại ánh mắt, tiếp tục cuộc họp.

Lâm Thính Vãn chống cằm một cách chán nản, cô nghịch món đồ pha lê trang trí trên bàn, đợi anh kết thúc cuộc họp để xem kịch bản chụp ảnh.

Thỉnh thoảng, Tạ Kiến Hoài sẽ đáp lại vài câu, nói những thuật ngữ chuyên môn mà Lâm Thính Vãn không hiểu, ngữ điệu điềm tĩnh, ung dung, mang theo nhịp điệu đặc trưng của giọng Anh, đôi khi phát biểu, anh sẽ vô thức hơi nghiêng người về phía trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vô thức xuống mặt bàn.

Ánh sáng lạnh từ màn hình hắt lên khuôn mặt góc cạnh của anh, khắc họa rõ nét vẻ chuyên chú khi làm việc, trong mọi cử chỉ đều toát ra khí chất điềm đạm của một doanh nhân thành đạt.

Với vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh như thế này, ai có thể ngờ rằng trên giường anh lại là một kẻ vô lại.

Lâm Thính Vãn đang quan sát anh, bàn tay Tạ Kiến Hoài đột ngột vươn qua, đầu ngón tay khẽ đặt lên cổ cô, hành động vô cùng tự nhiên.

Anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị trong cuộc họp, nhưng lòng bàn tay lại từ từ di chuyển xuống phía dưới.

Lâm Thính Vãn không dám dùng lực gạt tay anh ra, sợ gây ra tiếng động làm kinh động đến cuộc họp, cô chỉ nắm chặt cổ tay anh, dùng ánh mắt cảnh cáo.

Tạ Kiến Hoài tắt micrô, hạ giọng nói: "Anh đang kiểm tra xem em có bị sốt không."

"Kiểm tra sốt là sờ trán," Lâm Thính Vãn nắm tay anh ấn lên trán mình, bực bội nói: "Chứ không phải sờ ngực."

"Chiều nay anh sờ trán rồi," Anh giải thích một cách nghiêm túc.

Lâm Thính Vãn hất tay anh ra, nhắc nhở: "Anh lo mà họp cho tử tế đi."

Tạ Kiến Hoài bật lại micrô, cuộc họp vẫn tiếp tục, những người khác trong cuộc họp liên tục trình bày quan điểm, thỉnh thoảng có tiếng nói truyền đến, trước máy tính để bàn của anh còn đặt một chiếc máy tính xách tay, ngón tay anh vẫn luôn không rời chuột.

Lâm Thính Vãn đang cảm thấy nhàm chán và định rời đi thì anh đột nhiên đưa chiếc máy tính xách tay cho cô, nhướng cằm ý bảo cô xem nội dung trên màn hình.

Cô cầm lấy và thấy giao diện PPT quen thuộc, trang tiêu đề đầu tiên viết to mấy chữ "KỊCH BẢN CHỤP ẢNH BẮC KINH".

Hóa ra, trong lúc đang họp quốc tế, anh đã hoàn thành luôn kịch bản chụp ảnh cho cô.

Sau khi đưa máy tính, Tạ Kiến Hoài tiếp tục lắng nghe báo cáo của những người tham gia cuộc họp, thỉnh thoảng anh lại ghi lại những điểm quan trọng trên máy tính để bàn, rõ ràng là anh đang phân tâm làm việc khác, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến việc anh bắt kịp nhịp độ cuộc họp.

Lâm Thính Vãn lật xem từng trang một cách cẩn thận, kịch bản được chia thành ba phần rõ ràng theo từng người mẫu, mỗi bộ ảnh đều bắt đầu bằng ý tưởng của cô, sau đó đính kèm chi tiết về địa điểm lấy cảnh, cách phối đồ, danh sách đạo cụ, thậm chí anh còn tìm kiếm những bức ảnh tương tự trên mạng, đánh dấu những bố cục và tư thế có thể tham khảo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!