Chương 43: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn mỗi lần cho cá ăn, dường như chúng đều cảm nhận được trước, vui vẻ và háo hức bơi lên mặt nước để đón nhận thức ăn từ tay cô.

Sau khi nếm được chút ngọt ngào, con cá trở nên càng thêm phấn khích, thân hình vạm vỡ bộc phát nguồn năng lượng dư thừa, bất chấp tất cả mà rẽ nước, mạnh mẽ luồn qua hang động tối tăm, trở về lãnh địa của riêng nó.

Lối vào chật hẹp khiến nó căng cứng ngay lập tức, nhưng cảm giác bị kiềm chế này ngược lại càng làm bùng cháy toàn bộ bản năng hoang dã. Sự lay động dữ dội khuấy động dòng nước bên trong hang, phát ra tiếng động.

Nó đang đột nhập, đang chiếm lĩnh tổ ấm thuộc về mình.

Đối với Lâm Thính Vãn, việc cho cá ăn còn khó hơn cả việc bắt cá, cô hoàn toàn không thể nắm được chừng mực, chẳng biết rốt cuộc nó phải ăn bao nhiêu mới đủ no.

Lâm Thính Vãn cảm thấy Tạ Kiến Hoài tối nay đã uống phải rượu giả, có lẽ bên trong còn pha cả chất k*ch th*ch.

Anh lật qua lật lại hành hạ cô, hết lần này đến lần khác kéo cô lại rồi vùi vào lòng, hơi thở nóng rực phả vào gáy cô, tích lũy hai mươi tám năm tinh lực đều dồn hết lên người cô, làm loạn đến tận nửa đêm cũng không chịu dừng lại.

Khi mọi thứ cuối cùng cũng lắng xuống, Lâm Thính Vãn mềm nhũn trên tấm ga trải giường vừa được thay, ngay cả đầu ngón tay cũng lười cử động.

Tạ Kiến Hoài từ phía sau phủ lên người cô, lồng ngực ấm áp áp sát tấm lưng cô, cằm nhẹ nhàng tựa vào đỉnh đầu, giọng nói mang theo sự thỏa mãn khàn khàn: "Mai anh dạy em bơi."

Cô lười đến mức không muốn mở mắt, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, lẩm bẩm những lời vô nghĩa: "Mồi cá dạy cá bơi…"

"Cái gì?" Anh tưởng mình nghe nhầm.

"Anh muốn dạy tư thế thôi chứ gì." Cô khẽ lầm bầm.

Cánh tay Tạ Kiến Hoài đang ôm ngang eo cô siết chặt hơn, trả lời đầy ẩn ý: "Nhiều kỹ năng cũng tốt."

Đầu óc Lâm Thính Vãn đang mơ màng không kịp phản ứng, cô theo bản năng phản bác, giọng nói mềm mại pha chút hờn dỗi: "Em thì là nhiều kỹ năng bị đè thân."

"Em muốn đè anh, anh không ý kiến." Anh thuận nước đẩy thuyền tiếp lời, hơi thở ấm áp phả qua vành tai cô, giọng điệu bất giác mang theo vẻ dụ dỗ, hỏi: "Khi nào thì đè?"

"Ngồi không nổi, động không được, mệt…" Cô kéo dài âm cuối.

"Vậy nên mai anh mới dạy em bơi." Anh kiên nhẫn đưa câu chuyện trở lại.

Lâm Thính Vãn cuối cùng cũng lấy lại được lý trí, hỏi ngược lại: "Mai anh không đi làm à?"

Hôm nay không phải ngày Tạ Kiến Hoài về nhà, nhưng vì anh đã say xỉn trong nhà hàng nên Lâm Thính Vãn đành phá lệ đưa anh về.

Xem ra, việc phá lệ này đã cho anh cơ hội thừa nước đục thả câu.

Tạ Kiến Hoài suýt nữa quên mất chuyện đi làm, sau một thoáng dừng lại, nụ hôn ấm áp rơi xuống vai và gáy cô, anh khẽ nói: "Vậy giờ anh dạy em."

"……"

Lâm Thính Vãn cuối cùng cũng mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau vẫn tràn đầy năng lượng, không thể tin được mà tố cáo: "Anh là quỷ sao?"

"Là chồng em." Anh sửa lời một cách hiển nhiên, hành động còn nhanh hơn lời nói, dặn dò: "Em học hành nghiêm túc vào."

"Anh không biết no sao?" Cô thều thào hỏi ra sự băn khoăn cuối cùng.

Anh cúi xuống ngậm lấy d** tai cô, giọng nói khàn đặc thấm đẫm d*c v*ng, nhưng ngữ khí vẫn vô cùng đường hoàng: "Mồi cá quá mức mê hoặc, chưa được cho ăn no cũng là điều dễ hiểu."

"……"

Tạ Kiến Hoài quả thực như một huấn luyện viên nghiêm khắc, thì thầm bên tai cô, chỉ dẫn "tư thế" và "cách lấy hơi", tiến hành bài học bơi lội của mình.

Lâm Thính Vãn thì không thể học vào được, chỉ cảm thấy bản thân mình như một khối bột bị nhào nặn hết lần này đến lần khác, cứ chìm chìm nổi nổi trong nước.

Khi cô được vớt ra, ý thức đã sớm mơ hồ vì buồn ngủ. Tạ Kiến Hoài thỏa mãn ôm cô vào lòng, ngón tay có lúc có không nghịch mái tóc dài của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!