Lâm Thính Vãn cuối cùng cũng có thể nói chuyện, câu đầu tiên cô hỏi ngược lại anh: "Sao anh lại ở đây?"
"Anh đến đây dùng cơm với khách hàng," Tạ Kiến Hoài trả lời vô cùng tự nhiên.
"Khách hàng đâu?" cô lại hỏi.
"Khách hàng tạm thời có việc bận, không đến được."
Lâm Thính Vãn cong môi, cố nặn ra một nụ cười, cất giọng mỉa mai hỏi: "Vị đại nhân vật nào mà lớn mật thế, dám cho Tạ tổng Tập đoàn Thiên Thành lừng lẫy leo cây vậy?"
Tạ Kiến Hoài không hề đổi sắc mặt: "Người nhà họ Chu."
Lâm Thính Vãn nghe anh nói là nhà họ Chu, bỗng bật cười vì tức giận, người này ngay cả diễn cũng chẳng thèm diễn nữa rồi.
Cô bực mình nói: "Sao anh không nói luôn là Chu Duật Kỳ đi?"
Tạ Kiến Hoài thần sắc thản nhiên đón nhận ánh mắt cô, khẽ gật đầu: "Đúng, chính là cậu ấy."
"……"
Lâm Thính Vãn lười hỏi thêm nữa, dù sao bây giờ anh cũng đang nói những lời lừa lọc, có thể tùy tiện bịa ra tám trăm lý do trời ơi đất hỡi, cũng chẳng cần biết có hợp lý hay không, có thật hay không, anh đều có thể trưng ra bộ dạng lý lẽ đầy mình.
Còn về nguyên nhân vì sao anh tìm được đến đây, cô không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra là do Tạ Ninh, một cô bé vốn ngoan ngoãn, nay lại bị ép làm gián điệp.
Tạ Kiến Hoài đã ở đây rồi, Lâm Thính Vãn không thể nào đuổi anh đi được, chỉ đành dặn dò: "Đưa anh vào trong rồi, đừng có nói linh tinh."
Anh khẽ "Ừm" một tiếng: "Em yên tâm."
Lâm Thính Vãn nghĩ đến những biểu hiện trước đó của anh, nhếch môi: "Em không yên tâm được chút nào."
Người phục vụ chỉ vào phòng bao mà Hạ Cẩn Chu đã đặt ở ngay bên cạnh, Lâm Thính Vãn gật đầu ra hiệu cho anh ta rời đi, vừa định đưa tay gõ cửa thì cửa phòng bao lại được kéo mở.
Người đàn ông trước mắt có thân hình cao ráo, mặc chiếc áo khoác gió màu đen, quần jeans màu xanh chàm ôm lấy đôi chân thon dài, tay trái đút túi, tay phải đang đặt trên tay nắm cửa, mái tóc đen tùy ý rủ xuống trán, đôi mày mắt sạch sẽ, thanh tú, mang theo vẻ trẻ trung chưa hề phai nhạt.
Hạ Cẩn Chu nhìn thấy Lâm Thính Vãn ở cửa, khóe môi cong lên cười: "Đang định ra đón cậu."
Vừa dứt lời, cậu ta nhìn thấy người đàn ông xa lạ phía sau, độ cong trên khóe miệng hơi khựng lại, hỏi: "Lâm Lâm, đây là…"
Tạ Kiến Hoài nghe thấy cách xưng hô của cậu ta, áp suất không khí quanh người đột ngột chùng xuống, anh tiến lên một bước đứng cạnh Lâm Thính Vãn, động tác đưa tay ra mang theo sự giới hạn rõ ràng: "Tạ Kiến Hoài, tôi là chồng của Vãn Vãn."
Ánh mắt Hạ Cẩn Chu không hề né tránh, đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng vỗ vào lòng bàn tay anh một cái coi như là đã bắt tay, cười nói: "Lần đầu tiên nghe nói, hân hạnh, tôi là Hạ Cẩn Chu."
Tạ Kiến Hoài không hề bận tâm thu tay về, rồi rất tự nhiên nắm lấy tay Lâm Thính Vãn, mười ngón tay đan chặt vào nhau, không nhanh không chậm đính chính: "Là lần thứ hai, tối mùng năm, Vãn Vãn đã giới thiệu cậu cho tôi qua điện thoại rồi."
"Thế à?" Hạ Cẩn Chu bị bóc mẽ cũng không hề gì, ngược lại còn cố tình kéo dài giọng: "Hình như có nhắc đến, là đối tượng liên hôn do gia đình sắp đặt."
Tạ Kiến Hoài nhìn thẳng vào cậu ta, giọng điệu ôn hòa nhưng không thể nghi ngờ, một lần nữa đính chính: "Hiện tại là đối tượng hợp pháp."
Thấy Hạ Cẩn Chu lại muốn mở lời, Lâm Thính Vãn vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Dừng!"
Cô cảm thấy nếu mình không ngăn lại, họ có thể đứng ở cửa đấu nhau đến sáng mai mất.
Lâm Thính Vãn liếc mắt nhìn họ lần lượt, mang theo ý cảnh cáo: "Hai người còn cho tôi ăn cơm tối nữa không đấy?"
"Đâu dám lơ là công chúa ạ." Hạ Cẩn Chu lúc này mới cười tiếp lời, nghiêng người lùi lại, ra hiệu mời cô vào phòng bao.
Lâm Thính Vãn kéo Tạ Kiến Hoài bước vào, ngồi xuống sau đó nhận ra bàn tay vẫn đang nắm chặt, cô khẽ giãy giụa muốn anh buông ra, ai ngờ Tạ Kiến Hoài không những không thả mà còn siết chặt hơn, các khớp ngón tay hơi dùng lực, như đang ngầm tuyên bố điều gì đó.
Hoàn cảnh này thực sự không thích hợp để nắm tay, cô dùng ánh mắt nhẹ nhàng trấn an, rút tay mình ra, rồi quay sang nhìn Hạ Cẩn Chu, hỏi: "Đã gọi món chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!