Chương 40: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn đại khái lướt qua khu vực bình luận, cô hiểu được lý do video này nổi tiếng, hoàn toàn là vì bốn cô gái họ quá xinh đẹp.

Tất nhiên là có vui mừng, vì số liệu ấn tượng, lượng người theo dõi tăng lên đáng kể, khu vực bình luận toàn lời khen ngợi. Nhưng ít nhiều cô cũng thấy thất vọng một chút, không phải vì kỹ thuật quay chụp của mình quá xuất sắc, mà hoàn toàn dựa vào nhan sắc của họ.

Lâm Thính Vãn chỉ thất vọng trong giây lát, rất nhanh lấy lại tinh thần. Dựa vào nhan sắc thì sao chứ, mọi người cũng không phủ nhận kỹ thuật quay chụp của cô mà, quay được những người mẫu có giá trị nhan sắc cao, bản thân nó đã là việc tốt càng thêm tốt.

Trong thời đại truyền thông tự do, cô cần phải thích nghi.

Lâm Thính Vãn chụp màn hình số liệu lượt thích, lập một nhóm trên WeChat, mời bốn người họ tham gia, gửi thẳng đường dẫn và hình ảnh vào nhóm, để họ nhận khoản tiền đầu tiên từ một triệu lượt thích.

Sau khi làm xong những việc này, cô chợt nghĩ đến phần thưởng mà Tạ Kiến Hoài nhắc đến. Cơ hội hiếm có như vậy, anh đã thắng cược mà lại không đòi hỏi điều gì khác, chỉ đơn thuần muốn tấm ảnh của Hạ Cẩn Chu thôi ư?

Lâm Thính Vãn: [Chỉ có vậy thôi sao?]

Tạ Kiến Hoài: [Nếu em thấy chưa đủ, tặng anh thêm một chiếc cà vạt nữa.]

Lâm Thính Vãn: […]

Lâm Thính Vãn cảm thấy mình đúng là lắm lời. Tuy nhiên, video có thể nổi tiếng cũng nhờ vào cái "bát tự vượng thê" của anh, tặng thêm một chiếc cà vạt là chuyện nhỏ.

Nhưng trước đây khi cô vào tủ quần áo của anh để chọn cà vạt, cô thấy bên trong có đủ màu sắc và kiểu dáng, anh không hề thiếu cà vạt, mà là rất thiếu quần áo ngoài vest.

Lâm Thính Vãn nhắc nhở: [Anh có rất nhiều cà vạt rồi mà.]

Tạ Kiến Hoài trả lời: [Chúng là để đeo, cái em tặng có công dụng khác.]

Không đợi Lâm Thính Vãn hỏi, anh nói tiếp: [Để trói anh lại.]

Lâm Thính Vãn: […]

Cô đúng là con chim sẻ ngoài cửa sổ, lắm mồm trên cột điện.

Trong nhóm nhỏ mới lập, Tạ Ninh, người rảnh rỗi nhất, trả lời đầu tiên. Lâm Thính Vãn thấy vậy thì nhắn riêng cho cô ấy, chuẩn bị kéo cô em họ này đi chụp ảnh.

Khi Tạ Kiến Hoài đến văn phòng tập đoàn, trợ lý và các trưởng phòng ban đều đang chờ ở cửa, anh lập tức bước vào trạng thái làm việc, không có thời gian để ý đến những chuyện khác.

Buổi trưa, sau khi trả lời tin nhắn của Lâm Thính Vãn, anh lấy những tấm ảnh trong túi ra.

Ba tấm hồi tiểu học, tám tấm hồi cấp hai, mười bốn tấm hồi cấp ba, tổng cộng hai mươi lăm tấm ảnh.

Mỗi cuốn album của Lâm Thính Vãn đều rất dày, chứa được ít nhất năm trăm tấm, trong hàng ngàn tấm ảnh, hai mươi lăm tấm này quả thực chẳng là gì, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ chướng mắt.

Không có cả một phong cảnh nào, rốt cuộc có gì đáng để chụp cơ chứ?

Khi Chu Duật Kỳ đẩy cửa bước vào, Tạ Kiến Hoài đang ngồi thẳng trên ghế văn phòng, mặc vest chỉnh tề, nghiêm nghị lạnh lùng, đeo kính gọng vàng, ánh mắt chuyên chú đặt lên thứ đang cầm trong tay.

Do bị máy tính che khuất nên Chu Duật Kỳ không nhìn rõ, cứ nghĩ anh đang xem một tài liệu quan trọng, Chu Duật Kỳ duỗi chân ngồi vắt vẻo trên sofa, chống tay lên đầu rồi hỏi thẳng: "Dự án Giang Thần Thế Kỷ, cậu thực sự không cân nhắc hợp tác với tôi sao?"

"Không cân nhắc." Tạ Kiến Hoài không hề ngẩng đầu.

"Tại sao?" Chu Duật Kỳ tranh luận: "Thiên Thành vừa mới thử nghiệm tự chủ phát triển, giai đoạn khởi nghiệp mô hình kinh doanh chưa đủ chín muồi, việc lựa chọn hợp tác liên kết với nhà họ Chu chắc chắn lợi nhiều hơn hại. Dù nhà họ Chu không phải là tập đoàn đứng đầu ngành, nhưng cũng là doanh nghiệp bất động sản lâu đời, có vốn, có kinh nghiệm, có mối quan hệ.

Cậu phải cho tôi một lý do từ chối hợp tác."

Tạ Kiến Hoài mặt không cảm xúc đáp: "Đội ngũ của cậu quá kém năng lực."

"……"

Lý do này Chu Duật Kỳ không thể phản bác. Anh ta vào công ty chưa đầy hai năm, chưa bồi dưỡng được đội ngũ và nhân sự đắc lực, nhân viên dưới quyền quả thực không giỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!