Lâm Thính Vãn ôm một chồng tài liệu dày cộp ngồi lên xe, trước tiên gửi tin nhắn cho chị gái mình.
Lâm Thính Vãn: [Em vừa mới đi gặp Tạ Kiến Hoài.]
Kiều Dĩ Hạ: [?]
Lâm Thính Vãn: [Tối qua anh ấy gọi điện hẹn em sáng nay tới công ty gặp mặt nói chuyện.]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Kiều Dĩ Hạ lập tức đổ chuông: "Mặt trời mọc từ hướng Tây à? Tạ Kiến Hoài mà cũng chủ động hẹn con gái gặp mặt? Nói chuyện thế nào?"
"Em cũng thấy bất ngờ." Lâm Thính Vãn nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi: "Nói chung là khá tốt."
Sự chủ động của Tạ Kiến Hoài khiến Kiều Dĩ Hạ có chút thay đổi ấn tượng về anh, nghe em gái bảo "nói chuyện khá tốt" thì càng thấy lạ: "Cái miệng của anh ta cũng nói được mấy câu hay ho cơ à? Nói cụ thể xem nào."
Giọng Lâm Thính Vãn đầy hứng khởi: "Bát tự của anh ấy vượng thê!"
"……"
Kiều Dĩ Hạ chẳng muốn tiếp tục đề tài "bát tự", liền nói sang chuyện khác: "Hai giờ chị có cuộc họp, họp xong rồi tan làm, em qua đây đi."
"OK, vậy em đến văn phòng chị."
Tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Thuần Tinh nhà họ Kiều chỉ cách nhau mười phút xe chạy, đều nằm ở khu vực ven biển Thâm Thành.
Bảo vệ và nhân viên trong công ty đều quen mặt Lâm Thính Vãn. Cô thản nhiên đi thang máy lên tầng cao nhất, vào phòng làm việc, nhìn quanh cẩn thận xác nhận chị gái không tự ý thay đổi bố cục văn phòng, rồi mới hài lòng ngồi xuống sofa chơi game.
Kiều Dĩ Hạ họp xong trở về, vừa đặt tài liệu xuống vừa lấy túi xách, động tác liền mạch, ngoắc tay với cô em: "Đi thôi, về nhà."
Lâm Thính Vãn đứng dậy theo sau, Kiều Dĩ Hạ vừa đi vừa hỏi: "Tạ Kiến Hoài nói gì với em?"
"Anh ấy tự làm một cái PPT, còn trình bày cho em xem."
"…… Ý là PPT của anh ta làm ổn à?"
Lâm Thính Vãn không dám nói rõ nội dung "mỗi người một mục đích" ở phần sau, chỉ gật đầu: "Cũng ổn ạ."
Kiều Dĩ Hạ liếc cô một cái, nghe ra em gái chẳng muốn kể chi tiết, không ngờ cái người bề ngoài đứng đắn kia lại khá biết cách dỗ con gái.
Hai chị em ngồi xe về biệt thự nhà họ Kiều. Vừa bước vào sân, dì Trần đã tươi cười đón ra: "Hạ Hạ, Vãn Vãn về rồi à, ông bà đang ngồi trong phòng khách ngắm tranh thư pháp đó."
Dì hạ giọng: "Sáng nay còn than các cháu mãi không chịu về nhà, lát nữa nhớ dỗ hai người họ một chút nhé."
Kiều Dĩ Hạ hơi ngẩng cằm ra hiệu: "Giao cho Vãn Vãn, dì cứ yên tâm."
Lâm Thính Vãn vỗ ngực, vẻ mặt tự tin, rồi bước vào phòng khách. Thấy ông bà ngoại đang nắm tay nhau ngắm bức thư pháp mới mua, mặt mày còn tươi cười, nhưng vừa nhìn thấy hai chị em thì sắc mặt liền thay đổi.
"Bà nó, bà xem xem đây là ai vậy, tôi còn không nhận ra." Ông ngoại hỏi.
"Còn ai vào đây nữa, hai đứa cháu gái bất hiếu quên mất nhà mình ở đâu rồi!" Bà ngoại hừ một tiếng.
Kiều Dĩ Hạ bất lực nhún vai. Mỗi lần về nhà đều bị mắng một trận, cô đã quen từ lâu. Lâm Thính Vãn tươi cười bước lên, ôm lấy cánh tay ông bà, dịu giọng giải thích: "Ngoại ơi, tụi con bận làm việc kiếm tiền, là muốn báo hiếu ông bà mà."
"Nhà này thiếu tiền các cô kiếm chắc?" Ông ngoại trừng mắt, rõ ràng không hài lòng với lý do đó.
"Vâng vâng, tụi con biết sai rồi, nên mới về đây ngay còn gì." Lâm Thính Vãn cúi đầu nhận lỗi, giọng điệu ngoan ngoãn.
Hai ông bà làm bộ không để ý, cô liền cố ý nói: "Năm nay mấy hợp đồng của con đều quay xong rồi, định về nhà ở một thời gian. Nhìn thái độ của ông bà thế này… chẳng lẽ không hoan nghênh con à?"
Hai người nghe vậy lập tức có phản ứng, vội hỏi: "Thật hả? Ở bao lâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!