Lâm Thính Vãn và Tạ Kiến Hoài xuống lầu, hai bác, cậu mợ đã có mặt ở phòng khách. Sau khi chào hỏi nhau, mọi người chuẩn bị vào phòng ăn dùng bữa tối.
Khi đi ngang qua hành lang, cô cười nhắc dì giúp việc: "Dì Trần, dì nhớ giúp con lấy vali hành lý ở trong phòng ngủ xuống nhé."
Dì Trần đáp lời dịu dàng: "Được."
Tạ Kiến Hoài ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói đều đều: "Có thể mang theo bốn cuốn album ảnh luôn không?"
Lâm Thính Vãn khó hiểu nhìn anh, ánh mắt mang theo sự thắc mắc, anh đáp lại với giọng điệu tự nhiên: "Anh muốn xem."
Chỉ riêng cuốn album thời trung học đã có không ít hình bóng của Hạ Cẩn Chu, vậy ba cuốn còn lại chẳng phải sẽ có nhiều hơn sao. Anh muốn xem rốt cuộc là có bao nhiêu tấm.
Bốn cuốn album ảnh là những bức hình thời thơ ấu và thời học sinh của Lâm Thính Vãn, tất cả đều đã có bản lưu trữ điện tử, in ra chỉ để làm kỷ niệm, đặt ở phòng ngủ nhà họ Kiều đã lâu không ai lật xem.
Cô gật đầu nói: "Được, vậy phiền dì Trần lấy luôn bốn cuốn album ảnh xuống giúp con."
Dì Trần lại đáp lời: "Được, hai đứa cứ vào dùng bữa trước đi."
Hai người họ là hai người cuối cùng vào phòng ăn, ngồi ở bên phía con cháu. Bầu không khí dùng bữa thoải mái vui vẻ, bác dâu là người đầu tiên khơi mào câu chuyện, nội dung vẫn xoay quanh đám cưới của Lâm Thính Vãn và Tạ Kiến Hoài.
"Phần tiến vào lễ đường thật sự là rất độc đáo, bác chưa từng thấy cô dâu chú rể bước về phía gia đình bao giờ cả." Bác dâu cười tươi khen ngợi.
"Mợ cũng là lần đầu thấy, quá ý nghĩa, là ý tưởng của tiểu Tạ phải không?" Mợ út hỏi.
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu, mợ út cong môi nói: "Rất nhiều khách mời ở buổi lễ đều cảm thấy hay đấy, bảo sau này con cái họ tổ chức đám cưới cũng phải học hỏi."
Bà cụ Kiều ngồi ở vị trí chủ tọa lắng nghe cuộc trò chuyện, trên mặt đầy nụ cười mãn nguyện, nghi thức này cũng là điều bà ưng ý nhất, kéo theo ấn tượng về chàng rể ngoại này cũng ngày càng tốt hơn.
Lúc đó, khi nghe Tạ Kiến Hoài sắp xếp và lên kế hoạch, mọi người đều rất ngạc nhiên, theo bản năng đều cảm thấy không ổn, dù sao đó cũng là nghi thức tiến vào lễ đường quan trọng nhất của cả buổi lễ, việc tạm thời thay đổi lời thoại và vị trí đứng là quá mạo hiểm.
Nhưng anh chỉ giải thích với vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh: "Vãn Vãn rất coi trọng gia đình, cũng rất nhớ mẹ cô ấy, cô ấy sẽ thích cách được gia đình chứng kiến và chào đón này."
Những bức ảnh chụp chung của hai mẹ con mà bà cụ Kiều đang cầm trong tay đều là do anh âm thầm tra cứu trong tài liệu cá nhân, đặc biệt tìm người in ra và mang tới.
Mặc dù thay đổi gấp gáp, nhưng cuối cùng nghi thức tiến vào lễ đường vẫn diễn ra suôn sẻ, cũng để lại một dấu ấn đậm nét cho đám cưới.
Lâm Thính Vãn nghe thấy lời khen của bác dâu và mợ, khẽ nghiêng người lại gần Tạ Kiến Hoài, cười nói thì thầm bên tai anh: "Tiểu Tạ giỏi quá đi, mọi người đều đang khen anh đó."
Bầu không khí bữa cơm gia đình nhà họ Kiều tối nay đã hoàn toàn khác so với Tết Nguyên Tiêu nửa tháng trước. Mọi người đã chuyển từ thái độ khách sáo, lịch sự ban đầu đối với chàng rể mới, sang sự công nhận từ tận đáy lòng như bây giờ.
"Tiểu Tạ." Anh lặp lại một cách chậm rãi cái tên này, giọng rất khẽ: "Em gọi như vậy, thật không lịch sự."
"Tại sao em không thể…" Lâm Thính Vãn theo bản năng phản bác được một nửa, đột nhiên khựng lại.
Các bác và cậu mợ gọi tiểu Tạ là chỉ Tạ Kiến Hoài, còn nếu cô gọi tiểu Tạ, thì chính là "chiếc xe nhỏ" tối qua cô đã ngồi lên.
Cô nhận ra, bấu mạnh vào cánh tay anh, đè giọng xuống nói: "Tạ Kiến Hoài, trong đầu anh bây giờ toàn là những thứ bậy bạ gì vậy hả!"
Vẻ mặt anh thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh: "Anh chỉ nhắc nhở thiện ý, là em tự mình nghĩ nhiều thôi."
Lâm Thính Vãn gắp một miếng sườn bỏ vào bát anh, kéo khóe môi nở nụ cười giả tạo: "Ăn nhanh đi, có mỹ vị cũng không chặn được cái miệng anh."
Khi hai người họ vừa thì thầm xong, chủ đề của hai người lớn đã chuyển từ đám cưới sang chuyện hôn nhân của Kiều Dĩ Hạ và Kiều Cảnh Sâm. Vì anh cả vắng mặt vào đêm Giao thừa nên việc giục cưới cuối cùng vẫn được nhắc đến.
Kiều Dĩ Hạ không mấy bận tâm xua tay, tùy tiện nói lảng: "Con còn bé, chưa nghĩ tới đâu ạ."
"Đúng, con cũng vậy." Kiều Cảnh Sâm phụ họa ngay lập tức.
"Hai đứa một người hai mươi bảy, một người hai mươi sáu, bé bỏng gì nữa? Nhìn Vãn Vãn hai mươi ba tuổi đã kết hôn rồi kìa." Bác dâu và mợ út trực tiếp bị chọc cho bật cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!