Mấy chữ "Không cần, anh mau biến đi" bất giác hiện lên trong đầu Lâm Thính Vãn, nhưng khi ánh mắt cô rơi xuống thân hình cơ bắp cuồn cuộn, ngon mắt của anh, lời nói đã ra đến đầu môi lại lặng lẽ nuốt ngược trở vào.
Tối qua anh ăn mặc chỉnh tề, che đậy kín mít, chẳng cho cô thấy chút "lợi lộc" nào, trái lại còn lật qua lật lại giày vò cô đến tận hừng đông. Tối nay lại vừa khéo ngược lại, chẳng phải bây giờ chính là lúc "trả đũa" hay sao?
Dù sao tối nay anh cũng không thể làm gì mình, còn cô thì lại có thể mặc sức làm bừa, cớ gì phải từ chối chuyện tốt thế này.
Lâm Thính Vãn bắt đầu thấy hứng thú, cô dứt khoát gập máy tính xách tay lại, đặt lên tủ đầu giường, nhướng mày hỏi: "Em bắt nạt thế nào cũng được à?"
Tạ Kiến Hoài khẽ "ừm" một tiếng: "Chỉ cần em nguôi giận là được."
Cô nhìn anh dò xét, mang theo một tia phòng bị: "Em tin anh được không?"
Vốn dĩ Lâm Thính Vãn tin tưởng anh, nhưng sau đêm qua, cả đời này của anh xem như đã đoạn tuyệt với 4 chữ "thanh tâm quả dục". Bây giờ lại chủ động dâng tới cửa thế này, khó mà đảm bảo anh không ấp ủ ý đồ xấu xa nào.
"Cả trên lẫn dưới của em đều sưng cả rồi." Anh nhắc nhở.
"Là em bị sưng, chứ có phải anh "hỏng" đâu." Ánh mắt Lâm Thính Vãn chậm rãi lướt từ môi anh qua đầu ngón tay, cuối cùng dừng lại ở vị trí bên dưới: "Em thấy anh thừa sức lực và thủ đoạn."
Tạ Kiến Hoài vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên giải thích: "Chỉ là muốn dỗ em, để em "trả đũa" lại thôi."
Anh vươn tay ôm lấy eo cô, chỉ hơi dùng sức đã nhấc bổng cô lên, dễ dàng xoay người đổi vị trí, trực tiếp để cô đè lên người mình, rồi khẽ giải thích: "Dù sao thì em cũng rất coi trọng sự công bằng."
Lâm Thính Vãn sững người một thoáng, chợt nhớ ra có lần vì đè lên người anh lúc buổi sáng mà cô đã nói nhăng nói cuội kiểu này. Đã vậy, cô cũng không do dự nữa, dứt khoát thẳng lưng, hai chân tách ra, d*ng ch*n ngồi lên eo anh.
Hai tay cô chống lên ngực anh, dù cách một lớp áo, lòng bàn tay vẫn cảm nhận rõ rệt đường nét cơ ngực và nhiệt độ nóng bỏng của anh. Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ngay ánh mắt sâu thẳm của anh, cái nhìn vừa trực diện vừa chăm chú, tựa như có thể hút người ta vào trong đó.
Anh cứ nhìn cô chằm chằm như vậy khiến Lâm Thính Vãn đặc biệt mất tự nhiên, nào dám tùy tiện "ra tay".
"Anh… chờ chút."
Lâm Thính Vãn bỗng lật người xuống giường, xỏ giày chạy vội vào phòng ngủ bên cạnh, mở tủ quần áo gọn gàng sạch sẽ của anh. Giữa vô số áo sơ mi và vest, cô tìm ra chính xác một chiếc cà vạt màu đỏ.
Quay trở lại phòng ngủ, Tạ Kiến Hoài thấy cô cầm cà vạt, bèn hắng giọng, rồi tự giác giơ cả hai tay lên.
Lâm Thính Vãn trợn tròn mắt kinh ngạc, rồi "bốp" một tiếng đánh tay anh xuống: "Anh nghĩ hay nhỉ, cà vạt mà trói được anh à? Coi em là đồ ngốc sao."
Cô cứ tưởng trong đầu anh chỉ toàn là doanh số của Tập đoàn Thiên Thành, xem ra bây giờ cũng chứa không ít thứ linh ta linh tinh.
Lâm Thính Vãn ngồi lại lên eo anh, ngoắc ngoắc ngón tay: "Cúi xuống đây."
Nhưng Tạ Kiến Hoài không cử động, anh khẽ cất lời: "Anh muốn nhìn em."
Cô chính là không muốn bị anh nhìn chằm chằm, sẽ cản trở "phong độ" của mình. Cô lập tức rướn người về phía trước, áp chiếc cà vạt lên mắt anh, giọng điệu cứng rắn nhưng xen lẫn chút hờn dỗi: "Không cho phép anh ra yêu cầu."
Anh đành phải cúi đầu phối hợp. Lâm Thính Vãn vòng một vòng ra sau, gọn gàng thắt một chiếc nơ bướm sau gáy anh, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của anh.
Không cần phải đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy tính xâm lược kia của anh nữa, Lâm Thính Vãn hài lòng gật gật đầu, khóe môi cong lên thành một vòng cung.
Tốt lắm, cuối cùng cũng có thể thực hiện "quyền tự do sờ cơ bụng" rồi.
Cô hơi ngả người ra sau, cúi đầu vén vạt chiếc áo ba lỗ màu trắng của anh lên. Ngón tay cô nhẹ nhàng đáp xuống vùng bụng dưới, mang theo ý tứ thăm dò, dùng móng tay khẽ lướt qua làn da.
Cơ bụng anh lập tức siết chặt. Anh giơ tay nắm lấy cánh tay Lâm Thính Vãn, lặng lẽ biểu lộ cảm xúc nén nhịn và kiềm chế. Cô cong môi, đầu ngón tay tiếp tục chậm rãi di chuyển, chạm đến những đường rãnh cơ săn chắc, rõ rệt.
Những đường cơ bắp dưới đầu ngón tay cô hiện lên rõ ràng, khẽ phập phồng theo nhịp thở bị đè nén của anh. Mỗi một múi cơ đều căng lên, ẩn chứa sức mạnh như chực chờ muốn bùng nổ. Cô men theo đường viền nhấp nhô ấy mà tỉ mỉ miết qua, móng tay vô cùng nhẹ nhàng sượt qua làn da đã lấm tấm mồ hôi.
Trong phòng ngủ chỉ bật một ngọn đèn đầu giường. Dưới ánh sáng mờ ảo, Lâm Thính Vãn nhìn thấy những giọt mồ hôi đang men theo đường cơ bụng của anh chậm rãi trượt xuống. Ngón tay cô vô tình lướt theo, rồi cố ý cất giọng hỏi: "Nóng lắm à, Tạ tổng."
Dứt lời, anh lập tức nắm chặt cổ tay cô. Nơi lòng bàn tay hai người tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được sự căng cứng nóng rực đang cuộn trào dưới làn da anh. Giọng nói của anh cũng trở nên khàn đặc, quyến rũ một cách khác thường: "Nóng hay không, chẳng lẽ em không biết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!