Lâm Thính Vãn còn chưa kịp phản ứng, bờ môi đã bị một nụ hôn ấm nóng phủ xuống. Nụ hôn ấy nhẹ nhàng, nhưng lại như cướp đi hơi thở của cô, khiến mọi suy nghĩ đều dừng lại.
Bàn tay Tạ Kiến Hoài vững vàng đặt nơi eo cô, khẽ dùng lực kéo cô vào lòng mình. Anh cúi đầu hôn cô, dịu dàng mà mãnh liệt, như thể thế gian trong khoảnh khắc ấy chỉ còn hai người họ.
Cách đó không xa, Chu Duật Kỳ lưỡng lự mở miệng: "Cái này… hình như bây giờ chưa đến đoạn hôn nhau đâu nhỉ?"
"First look" vốn là nghi thức đặc biệt được thêm vào đám cưới, là khoảnh khắc ấm áp và cảm động, thường dành cho đôi tân nhân ôm nhau, rơi lệ, nói lời trong lòng. Mẹ Tạ cố tình sắp xếp cũng là để họ có thêm cơ hội gắn bó hơn.
Kiều Dĩ Hạ dù không hiểu vì sao hai người lại bỗng dưng hôn nhau, nhưng nghe Chu Duật Kỳ nói vậy thì hừ nhẹ, đảo mắt: "Đồ cẩu độc thân thì bớt xen vào chuyện của vợ chồng người ta đi."
Chu Duật Kỳ lập tức im miệng, ngoan ngoãn đứng nhìn hai người tiếp tục hôn nhau.
Một lát sau, Khương Tư Nhan – người đang cầm máy quay ghi hình – cũng không nhịn được mà hạ máy xuống: "Họ có hôn hơi lâu quá không đấy?"
Phân đoạn này ngoài việc chụp ảnh cưới, còn có cả quay video từ xa, ghi hình cố định và cả flycam. Không thể để phần "First look" toàn là cảnh cô dâu chú rể hôn nhau mãi được.
"Công nhận là hơi lâu thật." Kiều Dĩ Hạ nhận ra không ổn, liền huých khuỷu tay vào Chu Duật Kỳ: "Phù rể, đi nhắc họ tiếp tục đi chứ."
"Tôi á?"
"Chẳng lẽ để hai đứa con gái bọn tôi ra cắt ngang à?" Cô cau mày ra lệnh: "Đi mau!"
Chu Duật Kỳ cảm thấy đáng ra việc này nên để hai người họ làm thì hơn. Một người là chị họ, một người là bạn thân cô dâu, Tạ Kiến Hoài có tức cũng chẳng dám nói gì. Còn mình thì chắc chắn sẽ bị ghi thù mất.
Anh đâu thể trực tiếp đi tới nói "Hai người đừng hôn nữa" được, nghĩ mãi, cuối cùng quyết định đổi nhạc nền cho bớt không khí.
"Hai người họ có bài hát đặc biệt nào không?" Chu Duật Kỳ hỏi.
"Vận may tới." Kiều Dĩ Hạ và Khương Tư Nhan đồng thanh đáp.
Chu Duật Kỳ chẳng hiểu sao lại là bài đó, nhưng vẫn tôn trọng, đổi ngay bài trong loa và tiện tay vặn âm lượng lên tối đa. Khúc nhạc vui nhộn lập tức vang khắp sân thượng.
Nghe thấy giai điệu quen thuộc, Lâm Thính Vãn chợt bừng tỉnh, vội đẩy nhẹ vai Tạ Kiến Hoài. Anh mới chậm rãi buông ra, ánh mắt vẫn còn lưu luyến, đầu ngón tay khẽ miết nơi khoé môi cô.
Lúc này cô mới sực nhớ, trong phần "First look" còn có phù dâu và phù rể ở gần, Khương Tư Nhan còn đang cầm máy quay. Cô liền nhận ra hai người vừa bị cả nhóm nhìn thấy… mà lại hôn rất lâu.
Lâm Thính Vãn lập tức đỏ bừng cả vành tai, tức đến nỗi trừng mắt nhìn anh, hất tay ra: "Xem như bù cho anh rồi đấy."
Tạ Kiến Hoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười, giọng trầm nhẹ: "Cái đó không tính."
"Tại sao lại không tính?"
"Vì chưa phải đêm tân hôn."
"…"
Tổng đạo diễn thấy họ cuối cùng cũng tách ra, vội ra hiệu cho nhiếp ảnh chính chụp ngay. Phân đoạn này chủ yếu là ghi lại cảm xúc thật, không cần tạo dáng. Khi thấy nhiếp ảnh giơ tay ra dấu OK, cô lập tức bước lên thúc tiến trình.
"Cô dâu quay lại phòng hóa trang thay váy đón khách, chú rể có thể ra khu cocktail tiếp khách trước."
Kiều Dĩ Hạ và Khương Tư Nhan đang định chạy lại đỡ váy, nhưng Tạ Kiến Hoài đã cúi người, nhẹ nhàng nâng lớp voan dài dưới chân cô, khẽ nói: "Anh đưa em về phòng hóa trang, nhờ chị họ giúp tiếp khách nhé."
Khi nói chuyện với Kiều Dĩ Hạ, giọng anh ôn hoà, lễ độ. Ánh mắt lướt qua Chu Duật Kỳ, nhớ đến bản "Vận may tới" vừa rồi, sắc mặt anh lập tức lạnh lại, khẽ liếc sang.
Chu Duật Kỳ bất đắc dĩ nhún vai, nhỏ giọng than: "Xem ra vận may của tôi tiêu rồi, cô phải chịu trách nhiệm đấy."
"Biến đi." Kiều Dĩ Hạ quát thẳng, rồi kéo Khương Tư Nhan đi đón khách.
Tạ Kiến Hoài một tay nâng váy, tay kia nắm chặt tay cô, từng bước dìu xuống bậc thang, ánh mắt luôn dõi theo từng bước chân, khẽ dặn: "Cẩn thận, đi chậm thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!