Lâm Thính Vãn sững người một thoáng, rồi bất chợt bật dậy khỏi giường, buột miệng nói: "Anh đùa em à? Bây giờ đã… đã mười giờ rồi đó."
Theo đúng nhịp sinh hoạt cố định như kim đồng hồ của Tạ Kiến Hoài, giờ này lẽ ra anh phải đang tắm rửa xong, chuẩn bị đi ngủ mới đúng, sao lại xuất hiện dưới nhà cô được.
Dù trong lòng còn ngờ ngợ, Lâm Thính Vãn vẫn không nhịn được mà xuống giường, đi tới bên cửa sổ. Phòng ngủ của cô nằm ở tầng hai phía bên phải, qua lớp kính có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ phía dưới. Ngoài hàng rào của vườn, chiếc xe đen quen thuộc đang lặng lẽ đỗ ở đó.
"Anh thật sự tới rồi à."
"Anh thấy em rồi."
Hai giọng nói gần như vang lên cùng lúc. Lâm Thính Vãn bật cười, thấy anh vẫn ngồi yên trong xe, chẳng nhìn thấy bóng người, cô không khỏi hỏi: "Sao anh không xuống xe?"
Giọng Tạ Kiến Hoài hơi khàn, truyền qua ống nghe mang theo chút nghèn nghẹn: "Mẹ nói, ba ngày trước hôn lễ không được gặp mặt."
"Anh mà cũng tin mấy chuyện này à?" Lâm Thính Vãn có phần bất ngờ. Ngay cả cô – người vốn tin vào phong thuỷ, tâm linh – cũng chẳng tin mấy tục lệ cưới xin, huống chi là anh.
"Đó là đám cưới của chúng ta." Giọng anh trầm tĩnh, kiên định: "Nên anh tin."
Lâm Thính Vãn không kìm được, trêu anh: "Thế sao anh còn chạy đến đây? Theo tục, sau mười một giờ mà gặp nhau là sẽ phá hỏng giờ lành ngày cưới đấy."
Anh đáp rất nghiêm túc: "Anh chỉ nhìn thấy em thôi, không tính là gặp."
Tạ Kiến Hoài có vẻ hơi khó chịu trong họng, khẽ ho hai tiếng rồi nói tiếp: "Với lại, anh sẽ đi trước mười một giờ."
Lâm Thính Vãn kéo dài giọng, trêu chọc: "Ồ, thì ra Tạ tổng nhà ta còn có luật riêng cơ đấy."
Nghe ra sự đùa cợt trong giọng cô, Tạ Kiến Hoài nhìn qua ô cửa kính xe và khung cửa sổ tầng hai, chỉ lờ mờ thấy được dáng người mảnh mai đang đứng bên trong. Dù khoảng cách xa, không rõ khuôn mặt, nhưng anh có thể tưởng tượng ra đôi mắt cong cong, khoé môi khẽ cười, hai lúm đồng tiền nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trên má cô.
Anh khẽ hắng giọng, nói nhỏ: "Em chưa sấy tóc à?"
"Anh giỏi thật đấy, cả cái đó mà cũng nhìn ra?" Quả thật cô vừa gội đầu xong, tóc còn ướt, mà tóc cô lại dài nên lười không muốn sấy.
"Anh đoán thôi."
Nghe anh lại ho khẽ, cô không khỏi hỏi: "Anh bị sao thế, cổ họng đau à?"
"Họp nhiều quá nên nói hơi nhiều." Anh còn cố tình nói thêm: "Anh mang theo cốc giữ nhiệt em tặng rồi, sẽ chịu khó uống nước ấm."
"Cũng biết tự giác nhỉ, quà em tặng quả nhiên có tác dụng."
Cứ thế, hai người vừa nói vừa cười, chuyện nọ xọ chuyện kia. Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, Lâm Thính Vãn cất tiếng: "Vào đi."
Kiều Dĩ Hạ đẩy cửa bước vào, trên tay bưng bát váng sữa hai tầng, vừa đi vừa nói: "Đêm hôm khuya khoắt mặc váy ngủ trắng đứng bên cửa sổ, định ngắm trăng hay doạ người đấy?"
"Ngắm người." Lâm Thính Vãn đáp tỉnh bơ, giọng đầy ý cười: "Chị mang gì thế?"
"Váng sữa hai tầng, em bảo thèm mà, dì Trần vừa làm xong." Kiều Dĩ Hạ đặt bát lên bàn trang điểm.
"Cảm ơn chị, cảm ơn dì Trần." Lâm Thính Vãn làm động tác hôn gió.
Kiều Dĩ Hạ giả vờ rùng mình, rồi liếc qua chiếc điện thoại trong tay cô, nhướn mày: "Đừng nói là đang gọi cho em rể tương lai của chị đấy nhé?"
Lâm Thính Vãn gật đầu thừa nhận. Kiều Dĩ Hạ tặc lưỡi: "Xem ra công việc vẫn chưa đủ nhiều, họp hành vẫn chưa đủ mệt."
Cô ấy lại nói tiếp: "Em giúp chị hỏi anh ta một câu, phù rể có đổi được không?"
Vài hôm trước, Kiều Dĩ Hạ mới biết người làm phù rể là Chu Duật Kỳ — mà lại là do chính anh ta nói trong lúc họp bàn dự án. Khi đó cô suýt nữa muốn ném luôn chức phù dâu đi cho xong.
Giọng Tạ Kiến Hoài từ điện thoại vang lên, gọn gàng dứt khoát: "Không được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!