Chương 30: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn thoáng tưởng mình nghe nhầm. Khi kịp phản ứng, cô dùng khuỷu tay huých anh, giọng có chút bực bội: "Một tuần gặp có một ngày, còn thử cái gì mà thử."

Thử rồi chỉ có mà mất mạng, đúng kiểu "kiệt sức đến chết".

"Là em không tin trước đấy thôi." – Tạ Kiến Hoài đáp lại.

Thấy anh ra vẻ "thực tế mới là chân lý", Lâm Thính Vãn giận đến mức giơ chân, lại giẫm mạnh lên mũi giày anh.

Nghe thấy tiếng anh hít vào một hơi, cô theo phản xạ muốn rụt chân lại, nhưng tay đã bị anh nắm chặt, eo cũng bị ôm gọn, thành ra không nhúc nhích nổi.

Cô khẽ giãy giụa vài cái vẫn không thoát ra được, chân phải vẫn dẫm trên giày anh, không nhịn được hỏi: "Anh không thấy đau à?"

"Không đau." – Giọng anh thản nhiên.

Nghe vậy, Lâm Thính Vãn dứt khoát nhấc nốt chân kia lên, đặt cả hai lên giày anh, ngẩng mặt hỏi khích: "Giờ thì sao?"

Tạ Kiến Hoài siết vòng tay chặt hơn, để cô đứng vững trên mũi giày mình, khoảng cách giữa hai người gần đến mức hơi thở chạm nhau. Anh cúi đầu nhìn gương mặt cô, khẽ nói: "Càng đẹp hơn."

Hơi thở ấm áp của anh lướt qua má khiến cô đỏ bừng tai, muốn cúi đầu tránh đi nhưng lại bị ánh mắt anh ghìm chặt, chỉ có thể lí nhí: "…Anh thôi đi."

Lâm Thính Vãn đẩy tay anh ra, bước xuống tấm thảm, nói: "Lần sau em sẽ đi giày gót pha lê mà giẫm, xem anh còn nói linh tinh được không."

Tạ Kiến Hoài chẳng hề bận tâm, giọng điềm nhiên: "Ừ, rất mong đợi."

Lâm Thính Vãn chỉ thấy anh đúng là đáng giẫm.

Cô dứt khoát gạt tay anh, đi thẳng vào phòng trang điểm, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Hai bộ váy cưới quan trọng nhất đã thử xong, ba bộ lễ phục còn lại đơn giản hơn nhiều. Lâm Thính Vãn lần lượt mặc thử cho Tạ Kiến Hoài và mẹ anh xem, cả hai đều không có gì để chê.

Cô chụp ảnh năm bộ trang phục gửi lên nhóm, rồi gửi riêng cho dì Trần. Rất nhanh, cô nhận được tin nhắn thoại:"Đẹp lắm, bộ nào cũng đẹp cả."

"Vãn Vãn nhà ta xinh đến mức quấn bao tải cũng vẫn đẹp."

"Ông nói linh tinh gì đấy, ai lại mặc bao tải đi lấy chồng, không biết nói thì im đi."

"Bảo Vãn Vãn khi nào về nhà?"

Nghe giọng cãi vã quen thuộc của ông bà ngoại, khóe môi Lâm Thính Vãn bất giác cong lên, trong lòng dâng lên một nỗi nhớ da diết.

Nếu ông bà còn khỏe, đi lại thuận tiện, hôm nay nhất định cũng sẽ đến cùng cô thử đồ cưới, vừa cười vừa khen cô mặc bộ nào cũng xinh.

Chỉ là tuổi tác đã cao, dù ở nhà trông vẫn khỏe mạnh, cơ thể đã chẳng còn như xưa, đứng lâu cũng mỏi, đi xa lại càng mệt. Hôm cưới họ chỉ có thể ngồi xe lăn, lễ đón dâu buổi sáng cũng vì thế mà hủy.

Gửi thêm mấy tấm ảnh mới, Lâm Thính Vãn thay váy ra, đưa cho dì và nhân viên cất, rồi mặc lại váy dài, đứng dậy duỗi lưng. Cô cảm thấy lưng mỏi, theo phản xạ chống tay ra sau, chậm rãi bước ra ngoài.

Thấy cô, Tạ Kiến Hoài lập tức tiến lại hỏi: "Đau lưng à?"

Cô gật đầu, vừa xoa lưng vừa than: "Đúng là em sinh ra để chụp hình thật."

Bình thường cô chỉ chịu ra ngoài khi có buổi chụp, còn lại đều ở nhà, lúc thì ngồi, lúc thì nằm, lại hay thức khuya, lâu dần thành ra đau lưng, mỏi vai.

Tạ Kiến Hoài liếc vào trong phòng, nói: "Ghế tựa hôm nay mềm quá. Hôm cưới có thể đổi sang ghế gỗ."

"Không, em không cần." – Cô lập tức từ chối. – "Ghế gỗ cứng ngắc, em không muốn ngồi cả ngày bị tra tấn đâu."

Anh trầm ngâm một chút, rồi dịu giọng đề nghị: "Vậy thì theo anh tập gym, rèn cơ bụng cho khỏe."

"Càng không." – Cô lắc đầu. – "Thỉnh thoảng lên máy chạy bộ là đủ. Cách tốt nhất là để tác phẩm của em hot, mỗi tuần có việc ra ngoài chụp, thế là khỏi đau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!