Chương 3: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn nghe thấy ba chữ "Tạ Kiến Hoài", cái đầu vốn đã không tỉnh táo càng thêm mơ hồ. Ngay sau đó, cô lại nghe thấy giọng nam trầm ổn vang lên: "Cô Lâm, ngày mai cô có rảnh không?"

"Không."

"……"

"Cô Lâm, vậy ngày kia thì sao?"

Giọng nói điềm tĩnh của người đàn ông một lần nữa vang lên. Lâm Thính Vãn xoa xoa thái dương căng nhức, ý thức dần trở nên rõ ràng, cuối cùng cũng phản ứng được rằng Tạ Kiến Hoài đang muốn hẹn gặp mình vào ngày mai.

Tại buổi tiệc hôm đó, ấn tượng của anh để lại cho cô là lạnh nhạt, xa cách, như thể ngoài công việc ra, anh chẳng để tâm đến bất cứ điều gì khác. Thế nhưng lúc này, anh lại là người đầu tiên trong năm ứng cử viên chủ động hẹn gặp cô.

Cô hỏi: "Thời gian, địa điểm."

Giọng Tạ Kiến Hoài trầm thấp: "Một giờ chiều, Tập đoàn Thiên Thành."

"OK, mai gặp nhé." Nghe thấy là buổi chiều, Lâm Thính Vãn lập tức đồng ý, sau đó dập máy và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nắng ấm mùa đông len qua khe cửa sổ, rơi xuống từng đốm sáng lung linh, nghiêng nghiêng hắt lên mép giường. Lâm Thính Vãn uể oải trở mình, khẽ mở mắt ra.

Một giấc ngủ tự nhiên khiến toàn thân cô dễ chịu vô cùng. Cô bảo dì Lý mang bữa trưa ra ban công nhỏ trong phòng ngủ, còn mình thì bước xuống giường đi rửa mặt chải đầu.

Khi đang soi gương đánh răng, Lâm Thính Vãn cứ cảm thấy như mình đã quên mất điều gì đó. Đến khi ngồi vào chiếc ghế mây trên ban công, vừa tắm nắng vừa thong thả ăn trưa, cô mới sực nhớ ra tối qua đã đồng ý gặp Tạ Kiến Hoài.

Cô giơ cổ tay nhìn đồng hồ — mười hai giờ.

Với thói quen nghề nghiệp của một nhiếp ảnh gia, Lâm Thính Vãn chưa bao giờ có thói quen đến muộn. Cô lập tức đặt bữa ăn xuống, thay quần áo, trang điểm thật nhanh, đồng thời gọi tài xế chờ sẵn ở cổng.

Nửa tiếng sau, khi cô ngồi vào trong xe, tài xế hỏi: "Cô chủ, đi đâu ạ?"

"Tập đoàn Thiên Thành."

Nói xong, cô còn lẩm bẩm nhắc lại: "Tập đoàn Thiên Thành?"

Thật không ngờ Tạ Kiến Hoài lại chọn công ty làm địa điểm gặp mặt đầu tiên. Quyết định này hoàn toàn không có chút lãng mạn nào hay liên quan đến việc kết hôn, chỉ toàn toát lên sự cuồng công việc.

Nhưng Thiên Thành là công ty xây dựng, ngũ hành thuộc Thổ, Thổ vượng sinh Kim. Cô nghĩ chắc hẳn mình sẽ thích khí vận nơi đó.

Lâm Thính Vãn lại liếc nhìn đồng hồ — mười hai giờ bốn mươi.

Giao thông Thâm Thành buổi chiều không quá tệ, biệt thự của Kiều Dĩ Hạ cũng ở gần khu trung tâm làm việc, cách Tập đoàn Thiên Thành vừa đúng hai mươi phút lái xe.

Lẽ ra thời gian canh chuẩn thì sẽ không muộn, nhưng đường lại toàn đèn đỏ. Một giờ mười phút, chiếc xe mới dừng lại trước cổng tập đoàn.

Lâm Thính Vãn xuống xe, chạy nhanh vào sảnh. Cô còn chưa kịp lấy điện thoại liên lạc với Tạ Kiến Hoài thì đã nhìn thấy bóng dáng cao ráo của người đàn ông trong đại sảnh.

Anh đang căn dặn trợ lý về công việc. Nghe thấy tiếng bước chân, anh nghiêng đầu nhìn sang.

Cô gái mặc chiếc váy đỏ tay bồng, tà váy bất đối xứng nhẹ đung đưa theo từng bước đi. Trên tai và cổ cô là đôi khuyên và dây chuyền hình cánh bướm, đính những viên đá lấp lánh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Mái tóc dài màu nâu được búi lơi, vài sợi tóc mềm mại rơi lòa xòa bên má, càng làm tăng thêm nét phóng khoáng tự nhiên.

So với lần gặp tại buổi tiệc, hôm nay cô càng rực rỡ, nổi bật hơn — hoàn toàn tương phản với không khí trang nghiêm, lạnh lẽo của tập đoàn, như một vệt màu sống động xen vào không gian đen trắng.

Tuần trước, mẹ anh bất ngờ xông vào văn phòng, phấn khích thông báo rằng cuối cùng anh cũng có hy vọng cưới được vợ, còn đưa cho anh xem ảnh.

Anh chỉ liếc qua một cái — trong ảnh, cô gái mặc lễ phục tốt nghiệp, không phải dáng vẻ ngoan ngoãn ôm hoa chụp ảnh, mà là dang rộng hai tay, chạy thật nhanh về phía ống kính, nụ cười sáng rực rỡ.

Trong buổi tiệc, anh đã nhận ra cô ngay lập tức.

Giống hệt như trong ảnh — tươi sáng, nồng nhiệt, đầy sức sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!