Lâm Thính Vãn nghe Tạ Kiến Hoài bất ngờ gọi một tiếng "vợ", suýt nữa thì sặc nước. Cô cố gắng đè nén nỗi kinh ngạc trong lòng, khẽ cong môi nở một nụ cười tự nhiên, như thể đã quen với cách anh gọi mình như vậy từ lâu.
Mẹ Tạ cũng vừa trông thấy dấu vết mờ mờ nơi xương quai xanh của con trai, cười đến mức chẳng khép nổi miệng: "Tốt, tốt lắm, chỉ cần hai đứa sống với nhau vui vẻ là quan trọng nhất."
Nhân viên cửa hàng đã chuyển váy cưới và lễ phục tới, chuyên viên trang điểm cũng đến sớm từ lâu. Mẹ Tạ không nói thêm nữa, dẫn Lâm Thính Vãn và Tạ Kiến Hoài đi xem váy và lễ phục.
Tuy buổi lễ khác với đám cưới thông thường, bỏ qua phần nghi thức buổi sáng, nhưng dù sao hai nhà ở Thâm Thành đều có vị thế, tiệc cưới không thể sơ sài được.
Toàn bộ buổi tiệc cần tới năm bộ trang phục: bộ váy đón khách mặc trong tiệc cocktail, váy chính khi bước vào hội trường, lễ phục dùng trong buổi tiệc tối sau nghi lễ, cùng hai bộ váy khác để chụp ảnh quảng bá.
Trước đó, mẹ Tạ và cô em dâu đã gửi ảnh mẫu cho cô qua WeChat, bộ nào cô cũng thấy đẹp nên đồng ý ngay.
"Ban đầu còn có cả tiệc after party, nhưng mẹ nghĩ "một đêm xuân đáng giá ngàn vàng", mong hai đứa tối nay về sớm một chút…"
"Khụ."
Tạ Kiến Hoài ho khẽ, nhắc mẹ mình đừng nói trắng quá. Lâm Thính Vãn cũng thấy ngượng, nghiêng đầu né tránh ánh mắt mọi người.
Mẹ Tạ hiểu rằng after party thường bắt đầu từ mười giờ tối, kéo dài đến nửa đêm hoặc muộn hơn, liền bàn với nhà họ Kiều để hủy đi. Hai đứa vừa cưới mà chơi đến khuya thì còn sức đâu làm "việc nên làm".
Bà ngừng lại, nuốt hai chữ "ngủ nghỉ" vào trong, nói sang chuyện khác một cách tự nhiên: "Về sớm mà nghỉ ngơi, A Hoài vốn quen ngủ sớm rồi."
Lâm Thính Vãn biết rõ bà đang nghĩ gì, nhưng vẫn rất cảm kích việc bà hủy bữa tiệc đó. Chỉ nghe lịch trình thôi cô đã thấy mệt, nếu thực sự phải kéo dài đến sáng thì chắc chắn cô ngất mất.
"Vãn Vãn, con xem ảnh thật đi, nếu không ưng bộ nào thì nói với mẹ, giờ đổi vẫn còn kịp." Mẹ Tạ mỉm cười nói.
"Vâng."
Những bộ váy cưới và lễ phục đều là hàng cao cấp đặt riêng, ngoài đời còn sang trọng và lộng lẫy hơn ảnh chụp. Lâm Thính Vãn không có gì để chê: "Đẹp lắm ạ, bộ nào con cũng thích."
Lúc này, mẹ Tạ mới ra hiệu cho nhân viên và dì giúp việc đưa Lâm Thính Vãn vào phòng thử đồ và trang điểm, còn dặn dò: "Nếu có chỗ nào không hài lòng thì nói ngay, có việc thì gọi mẹ."
Lâm Thính Vãn gật đầu, trước khi bước vào phòng còn khẽ liếc nhìn Tạ Kiến Hoài. Ánh mắt anh vẫn dõi theo cô, vừa chạm nhau, anh theo bản năng bước lên muốn đi cùng.
"Vãn Vãn vào thay đồ, con theo làm gì." Mẹ Tạ kéo anh lại, giọng nửa trách nửa cười.
Lâm Thính Vãn nghe vậy, khẽ mím môi cười, ánh mắt như muốn trấn an anh, ý bảo đừng lo. Cô còn lén mấp máy môi nói nhỏ: "Đừng để lộ đấy." Nhắc anh nhớ rằng họ vẫn đang "diễn".
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu: "Có việc thì gọi anh."
"Vâng, em biết rồi."
Sau khi Lâm Thính Vãn vào phòng, mẹ Tạ kéo con trai ngồi xuống ghế sô
-pha, bố Tạ cũng vội ngồi bên cạnh, sẵn sàng đỡ lời khi cần.
"Xem ra con sống với vợ mới vui vẻ lắm nhỉ, cả mùi nước hoa cũng giống nhau rồi." Mẹ Tạ ngồi gần, ngửi thấy mùi cam thoang thoảng trên người anh — rõ ràng là hương dành cho phụ nữ.
Bà vốn nghĩ ít nhất phải nửa năm sau hai người mới "hòa hợp" đến mức này, không khỏi ngạc nhiên: "Con đã làm gì rồi?"
Nhớ lại lời dặn của Lâm Thính Vãn, Tạ Kiến Hoài điềm tĩnh đáp: "Làm điều nên làm thôi."
"…"
"Khụ khụ, chú ý hình tượng chút đi, ăn mặc thế này, cổ áo mở thế kia coi sao được." Bố Tạ nhỏ giọng nhắc.
"Cổ áo hở thì sao?" Mẹ Tạ liếc ông: "Chẳng qua là có dấu răng thôi mà, kết hôn rồi thì cứ quang minh chính đại, ông ít nói đi."
Thấy mục đích đã đạt được, Tạ Kiến Hoài từ tốn cài lại từng nút áo, thong thả nói: "Có lẽ bố chưa từng như thế."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!