Chương 28: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn ngỡ chuyện này đã qua rồi, không ngờ anh vẫn còn nhớ, bèn giải thích: "Em đùa với Tư Nhan thôi mà, có một cách xưng hô thôi anh cũng để bụng."

"Ừ, để bụng," Tạ Kiến Hoài đáp.

"Anh đúng là có tấm lòng độ lượng của một nàng thiếp…" Lâm Thính Vãn lẩm bẩm một mình.

Tạ Kiến Hoài không nghe rõ, cúi đầu lại gần, hơi thở nóng ấm cũng dần áp sát, hỏi: "Nói gì thế?"

Lâm Thính Vãn đoán nếu không mau chóng thừa nhận địa vị chính thất của anh, lát nữa anh sẽ dùng đến thủ đoạn của người trăng hoa mất, vội cười nói: "Là anh, anh là chính thất."

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt cong cong nhìn anh, ánh mắt trong veo, vẻ mặt viết rõ hai chữ "chân thành", nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ tha cho em được chưa?"

Tạ Kiến Hoài tiếp tục cúi người sát hơn, Lâm Thính Vãn tưởng anh sẽ hôn, theo phản xạ nhắm mắt lại, nhưng anh chỉ khẽ chạm trán cô.

Hơi thở nóng bỏng quấn quýt đan xen, giọng anh trầm thấp, ngữ điệu bình thản lại pha chút tủi thân khó hiểu: "Chỉ là một cách xưng hô thôi, em cũng chưa bao giờ gọi."

Nói xong, Tạ Kiến Hoài lùi về vị trí cũ, đưa tay tắt đèn phòng, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."

Lâm Thính Vãn suýt nữa thì nghĩ mình nghe nhầm, cho đến khi trước mắt chìm vào bóng tối, cô mới nhận ra lời anh nói lúc nãy.

Cách xưng hô cô chưa gọi bao giờ… Chồng à?

Anh cũng có gọi cô là vợ đâu.

Lâm Thính Vãn nhíu mũi, thấy Tạ Kiến Hoài đã nằm thẳng, nhắm mắt lại, cô quay về phía anh, giương oai đấm nhẹ vào không khí.

Anh dường như nhận ra điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra, khiến Lâm Thính Vãn sợ hãi lập tức hạ tay xuống, tiện thể vòng tay đặt lên eo anh, cố làm ra vẻ bình tĩnh cong môi nói: "Ngủ đi, ngủ đi."

Tạ Kiến Hoài lo cô để tay bên ngoài sẽ bị lạnh, chu đáo đặt tay cô vào trong chăn, gác lên bụng dưới của mình, dù cách lớp quần áo, anh vẫn cảm nhận rõ sự lạnh lẽo từ lòng bàn tay cô.

Bàn tay rộng lớn của anh áp chặt vào, bao bọc lấy những ngón tay thon thả của cô, hơi ấm cơ thể từ từ truyền qua da, dùng cách này xua đi cái lạnh.

Lâm Thính Vãn tối qua ngủ sớm, sáng nay cũng tỉnh dậy sớm, sau khi thức dậy chỉ lo chỉnh sửa ảnh, cũng không ngủ trưa, giờ đây trong môi trường tĩnh lặng tối đen, cô cũng cảm thấy buồn ngủ.

Cô cảm nhận Tạ Kiến Hoài đang giúp mình làm ấm tay, mơ màng khẽ nói: "Anh ngủ đi, cứ để thế này, lát nữa sẽ nóng lên thôi."

Anh im lặng hai giây, hỏi: "Có muốn đặt thêm vào trong một lớp nữa không?"

Lâm Thính Vãn chậm nửa nhịp mới hiểu ý anh nói đặt thêm vào trong một lớp nữa là gì, anh đã vén áo ngủ lên, để lòng bàn tay hơi lạnh của cô trực tiếp áp lên cơ bụng ấm nóng.

"……"

Thật ra căn bản là không có ý định tha cho cô mà.

Đường nét cơ bắp rõ ràng dưới lòng bàn tay cô, Lâm Thính Vãn cảm thấy mình không thể nhịn được mà không sờ hai cái, nhưng trong lòng lại biết rõ hậu quả có thể xảy ra nếu sờ loạn, không dám tùy tiện nhúc nhích.

Cô thở hắt ra, nhanh chóng rút tay về, kéo áo ngủ xuống, sau đó lồng các ngón tay vào nhau siết chặt tay anh, hằn học nói: "Ngủ nhanh đi."

Bên tai truyền đến tiếng "Ừm" trầm thấp của Tạ Kiến Hoài, giọng nói đó kèm theo một tiếng cười rất nhẹ.

Lâm Thính Vãn đặt báo thức chín giờ sáng mai, có lẽ vì trong lòng có chuyện nên cô tự nhiên tỉnh dậy lúc hơn tám giờ, Tạ Kiến Hoài không có trong phòng ngủ, cô rửa mặt xong đi ra, thấy dì Triệu đang làm bữa sáng.

"Anh ấy đâu rồi ạ?" cô hỏi.

"Cậu chủ đang ở phòng tập gym," dì Triệu trả lời.

Lâm Thính Vãn đi về phía phòng tập gym, bên ngoài cửa đã dán một tấm bảng cửa dễ thương, trên đó viết [Căn nhà thần kỳ của trai xinh gái đẹp cơ bắp].

Cô khẽ gõ hai cái, đẩy cửa phòng thần kỳ ra, thấy Tạ Kiến Hoài đang nằm trên máy tập cơ bụng, mặc áo ba lỗ và quần đùi thể thao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!