Lâm Thính Vãn nhìn vào đôi mắt anh, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm ấy vừa nhuốm vẻ tình triều sau nụ hôn, lại vừa tràn đầy tính chiếm hữu. Cô thật thà hỏi: "Em nói muốn ngủ bây giờ, có kịp không?"
"Không kịp rồi."
Môi mỏng và hơi thở ấm nóng của anh đặt nơi cần cổ cô, những nụ hôn nhẹ nhàng nhưng dày đặc như những hạt mưa, hơi thở nóng rực lan tỏa trên làn da để lại những dấu vết mờ ám, chiếc váy ngủ hai dây được nhẹ nhàng vén lên, khi nó trượt xuống, anh cúi đầu.
Hơi thở của cô hơi nghẹn lại, ý nghĩ cũng dần trở nên mơ hồ, trong cơn choáng váng, cô chợt nhớ đến bông hoa mình chụp vào buổi chiều, những đóa hoa trong mưa ướt át và kiều diễm.
Không bị đài hoa che chắn, nó phơi bày hoàn toàn phần bên trong mềm mại, tinh tế. Mái tóc đen ngắn rủ xuống trán cọ xát vào da thịt, mang đến một trận tê dại đến khó chịu, môi anh ấm áp, mềm mại, m*t nhẹ nhàng, như sự trêu chọc triền miên nhất giữa những người tình, mỗi lần chạm vào đều mang theo hơi ấm ướt át.
Cô vô thức căng chặt cơ thể, tay theo bản năng luồn vào mái tóc đen dày, giữ lấy sau gáy anh, động tác bất ngờ này khiến anh hơi sững lại, răng khẽ chạm vào nhau một cái.
"Á…"
Lâm Thính Vãn đau đớn hít vào, người đàn ông ngước mắt nhìn lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, phản chiếu ánh đèn vàng mờ ảo ở đầu giường, tựa như một xoáy nước sâu thẳm, muốn nuốt chửng người ta từng chút một.
Cô cũng nhận ra tư thế này rất kỳ quặc, hai tay mình đang ôm đầu anh, giống như đang đút cho anh ăn vậy… "Anh, quần áo anh mặc chỉnh tề quá, em không còn chỗ nào để ra tay."
Cô giải thích lung tung rồi buông tay. Đồ mặc ở nhà của Tạ Kiến Hoài được mặc vô cùng chỉnh tề, các cúc áo được cài kín mít đến tận cổ, che chắn hoàn toàn mọi vẻ đẹp nơi cổ. Anh khẽ hỏi: "Em muốn ra tay sao?"
Lâm Thính Vãn quả thực có chút ý động, đang do dự không biết có nên mạnh dạn trả lời không, lại nghe thấy anh nói tiếp ngay sau đó, giọng càng thêm khàn khàn: "Nếu em ra tay, anh sẽ không nhịn được."
Anh cúi đầu lần nữa, môi đặt lên làn da mềm mại tinh tế, nóng bỏng, lòng bàn tay anh cũng ấm áp, vén nửa vạt váy ngủ lên, những ngón tay thon dài mạnh mẽ đặt lên đùi cô.
Cảm nhận được sự thăm dò của anh, Lâm Thính Vãn run rẩy gọi tên anh, giọng nói đứt quãng và yếu ớt, những ngón tay găm sâu vào cánh tay anh.
Anh khàn giọng nhắc nhở: "Thư giãn nào." Cảm giác khó chịu yếu ớt truyền đến, cô vô thức cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế sự rung động khó có thể chịu đựng nổi.
"Đừng tự cắn mình." Tạ Kiến Hoài nhẹ nhàng hôn lên môi cô, từng chút từng chút một, dịu dàng an ủi.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần trở nên dày đặc, rả rích gõ vào cửa kính, tần suất ngày càng nhanh, tiếng nước trong phòng yên tĩnh càng trở nên rõ ràng hơn. Chiếc đèn vàng ấm áp đầu giường vẫn bật sáng, phản chiếu bóng dáng quấn quýt của họ, ánh sáng dịu nhẹ bao trùm căn phòng ngủ trong một bầu không khí mờ ảo và ái muội, không khí tràn ngập hơi ấm sau sự ân ái, nhiệt độ dường như cũng đang âm thầm tăng lên.
"Thoải mái không?" Anh hỏi.
Lâm Thính Vãn đỏ mặt nghiêng đầu đi, hàm hồ trả lời một chữ. Ngón tay anh vẫn còn sót lại cảm giác ấm áp ướt át, giọng điệu xen lẫn vài phần cưng chiều bất lực, anh nói nhỏ: "Thế này đã không chịu nổi rồi, tuần sau phải làm sao đây." Cô sững sờ một lúc mới phản ứng lại, tuần sau là đám cưới của họ. Đêm tân hôn, động phòng hoa chúc.
Tạ Kiến Hoài khẽ mở lời: "Vãn Vãn, cho anh mượn phòng tắm của em."
Lâm Thính Vãn phản ứng chậm nửa nhịp hỏi: "Làm gì ạ?"
"Tự giải quyết."
Giọng anh mang theo sự kiềm chế bị đè nén, nói xong thì xuống giường đi về phía phòng tắm, Lâm Thính Vãn bất giác hiểu ra ý anh, tầm mắt chỉ có thể thấy được bóng lưng anh.
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh anh vùi vào trong đó khi hôn, thần sắc bình tĩnh, như một bậc quân tử tọa hoài bất loạn, nhưng hành động giữa môi và răng lại phóng túng, hoang dã, có một vẻ gợi cảm bị kìm nén. Một người đàn ông như vậy tự giải quyết sẽ trông như thế nào nhỉ?
Khi Tạ Kiến Hoài bước ra thì Lâm Thính Vãn vẫn còn đang ngẩn ngơ, anh quen thuộc lấy một chiếc váy ngủ và q**n l*t mới từ trong tủ quần áo ra, hỏi: "Em có cần anh giúp không?" Lâm Thính Vãn cuối cùng cũng hoàn hồn, thấy ngón tay anh đang móc vào chiếc q**n l*t mỏng manh, má cô lập tức đỏ bừng, vội vàng đưa tay giật lấy giấu vào trong chăn, dứt khoát từ chối: "Không cần, anh ra ngoài đi!"
"Anh thay ga trải giường."
Anh dừng lại một chút, giải thích nguyên nhân: "Có nước…"
Lâm Thính Vãn kêu lên ngắt lời anh, ôm quần áo sạch sẽ bước xuống giường, giẫm mạnh lên chân anh một cái, rồi chạy vào phòng tắm. Cô nhìn thấy những vết đỏ li ti dày đặc trên da thịt trước ngực mình qua gương, trong lòng thầm mắng Tạ Kiến Hoài, rõ là khoác lên vẻ thánh nhân thanh lãnh tự giữ mình, mà đi làm những chuyện không phải người thường làm.
Lâm Thính Vãn thay lại váy ngủ và q**n l*t mới, chuẩn bị vứt chiếc q**n l*t đã thay vào thùng rác thì phát hiện bên trong có rất nhiều giấy vệ sinh, ẩn hiện hơi thở ái muội, cô chợt hiểu ra điều gì đó, vành tai không khỏi hơi nóng lên. Cô vứt chiếc q**n l*t vào, khi trở lại phòng ngủ thì Tạ Kiến Hoài đã thay ga trải giường mới, chăn đệm cũng được trải phẳng phiu, nhưng người lại không có trong phòng.
Lâm Thính Vãn vừa nằm trở lại trong chăn, anh từ ngoài đẩy cửa bước vào, trên tay bưng một chiếc cốc, đưa qua nói: "Uống chút nước đi." Cô hơi nghi hoặc nhìn anh, Tạ Kiến Hoài mặt không đổi sắc, nghiêm chỉnh giải thích: "Mất nước nhiều, cần phải bổ sung."
"……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!