Chương 24: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn rõ ràng cảm nhận được cảm giác tê rát quen thuộc trên môi, hơi tê và sưng nhẹ. Nghe xong lời Tạ Kiến Hoài, cô chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức giơ tay đấm một cái vào vai anh.

"Anh bán thuốc à, nhất định phải dùng cái này sao." Giọng cô vừa bực vừa ngượng.

"Xin lỗi, là em lại gần anh quá." Tạ Kiến Hoài thành khẩn nhận lỗi.

Lâm Thính Vãn càng tức hơn: "Thế hoá ra là lỗi của em à?"

"Là anh không nhịn được."

"…"

Cô đưa tay muốn giật lấy lọ thuốc: "Đưa đây, để em tự bôi."

Tạ Kiến Hoài không buông tay, nói rất tự nhiên: "Anh làm thì để anh bôi."

Nắm tay nhỏ của Lâm Thính Vãn lại siết chặt, hừ nhẹ một tiếng: "Em không dám lại gần anh nữa đâu, nhỡ anh lại không nhịn được thì sao."

"Không đâu." Anh đã lấy thuốc và tăm bông ra, nghiêm túc hứa: "Trước khi môi em khỏi, anh sẽ không hôn em nữa."

Nói xong, anh cẩn thận quan sát tình trạng vết thương trên môi, khẽ hạ thấp giọng: "Chắc phải một tuần mới hồi phục."

Nghĩ tới đây, tâm trạng Lâm Thính Vãn bỗng phơi phới. Vậy là một tuần tới không phải chịu cảnh môi sưng, cũng không bị ép đi ngủ sớm nữa.

"Bôi đi, bôi đi." Cô lại ngả người về phía trước, cả khuôn mặt đưa sát lại.

Tạ Kiến Hoài làm theo hướng dẫn, bóp thuốc ra rồi chấm đều lên đôi môi đỏ, vừa tỉ mỉ vừa nhẹ nhàng, khẽ dặn: "Đừng chạm vào thứ gì kích ứng, ngày mai chắc sẽ đỡ."

Lâm Thính Vãn theo phản xạ mím môi: "Mát mát, dễ chịu thật."

Ánh mắt Tạ Kiến Hoài bất giác dừng trên đôi môi sưng nhẹ của cô. Khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần hơi cúi xuống là có thể chạm vào. Yết hầu anh khẽ động, cố kìm nén, hắng giọng một cái rồi lùi ra sau, cả ánh nhìn cũng lập tức né sang chỗ khác.

Thấy anh như vậy, Lâm Thính Vãn cố ý nghiêng đầu, lại ghé sát hơn, cười hỏi: "Tránh cái gì thế, Tạ tổng."

Anh hơi bất lực, đặt thuốc về lại hộp, cụp mắt xuống đáp: "Không có gì."

"Không có gì thì sao không nhìn em?" Cô lại nghiêng người về trước, khuôn mặt ghé sát, nụ cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền bên má hiện rõ.

Khoảnh khắc ngẩng mắt lên, Tạ Kiến Hoài lập tức nhìn thấy hai lúm đồng tiền ấy. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, ngón tay anh vươn ra chạm vào lúm bên trái, rồi nhân lúc cô còn sững người, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lúm bên phải.

Nụ hôn nhẹ như lướt qua, xong anh bình thản buông tay, làm như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.

Lâm Thính Vãn trừng mắt, đập bàn một cái: "Tạ Kiến Hoài! Anh nói trước khi môi em khỏi sẽ không hôn em cơ mà!"

Anh bình tĩnh giải thích: "Anh không có hôn môi."

"Trừ môi ra thì chỗ nào cũng không sưng, anh ngụy biện!"

Thấy cô nổi cáu mà chẳng dỗi được anh, Tạ Kiến Hoài lại như sực tỉnh, ánh mắt từ gò má cô chậm rãi lướt xuống, qua sống mũi, cằm, xương quai xanh… những nơi anh từng vùi vào, cảm giác dường như chỗ nào cũng có thể hôn.

Lâm Thính Vãn nhận ra ánh nhìn ấy, đập bàn một cái, hừ nhẹ rồi rời khỏi phòng ăn.

Tạ Kiến Hoài vừa đứng dậy định đuổi theo thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Anh nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy tiếng chuông này chói tai đến vậy. Thấy cái tên "Tạ Gia Hành" hiện lên trên màn hình, anh càng mất kiên nhẫn.

Anh cầm máy lên nghe, mặt lạnh tanh: "Tốt nhất là có chuyện thật đấy."

Đầu dây bên kia vang lên giọng lười nhác: "Tất nhiên là có rồi, kết quả xử lý dự án của chi nhánh có rồi, dài lắm, em gửi tài liệu cho anh."

Tạ Kiến Hoài nhắc: "Hôm nay là Chủ nhật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!