Lâm Thính Vãn thay xong đồ tập rồi bước ra khỏi phòng, đang ngồi trên sofa chuẩn bị xỏ giày thì thấy Tạ Kiến Hoài từ phòng phụ đi ra.
Anh mặc áo ba lỗ đen cùng quần đùi thể thao, dáng người cao thẳng, vai rộng eo hẹp, bắp tay và bắp chân rắn chắc, đường nét cơ bắp rõ ràng, nhìn vừa mạnh mẽ vừa gọn gàng.
Bình thường, Tạ Kiến Hoài lúc nào cũng áo sơ mi, vest chỉnh tề, cúc áo cài kín đến tận cổ, như thể sợ ai nhìn thấy một chút da thịt lộ ra của mình. Hôm nay hiếm khi thấy anh ăn mặc thoải mái đến vậy, trên người cuối cùng cũng không còn mấy tấc vải.
Lâm Thính Vãn cố tình học theo dáng vẻ cà giỡn, huýt sáo một tiếng: "Đẹp trai quá!"
"…"
"Tuần trước em cũng nhìn rồi mà." Tạ Kiến Hoài vừa đi tới vừa nói.
"Anh không hiểu rồi, không mặc và mặc ít là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau." Lâm Thính Vãn lắc nhẹ ngón tay, giải thích: "Không mặc thì quá thẳng thừng, chẳng còn gì để cảm nhận. Còn mặc ít giống như chừa lại khoảng trống trong khung hình, đủ để người ta tha hồ tưởng tượng — đấy mới là có sức hút."
Thấy mắt cô sáng rực, vẻ mặt hứng khởi như đang thưởng thức trai đẹp, Tạ Kiến Hoài không nhịn được hỏi: "Vậy em cũng từng nhìn thấy sức hút của người khác à?"
Giọng cô hơi tiếc nuối: "Chưa, em có đi tập gym bao giờ đâu, lấy đâu ra cơ hội mà ngắm."
"Ừ, trong nhà có rồi, không cần ra ngoài." Tạ Kiến Hoài hài lòng, cúi người buộc dây giày thể thao cho cô, sau đó nắm tay kéo cô dậy, đi thẳng về phía phòng để máy tập.
"Anh nói trong nhà có là có phòng gym hay có sức hút?" Lâm Thính Vãn đùa.
Anh đi vào phòng mới nhàn nhạt đáp: "Cả hai."
Lâm Thính Vãn bật cười, tiện tay khép cửa phòng, ngẩng cằm về phía mấy thiết bị tập: "Thể hiện đi, huấn luyện viên Tạ."
Tạ Kiến Hoài đi đến máy tập chân, hỏi: "Hôm kia em dùng cái này đúng không?"
Cô gật đầu: "Dùng rồi, ngồi nâng chân được mấy phút, nặng quá, mệt quá nên em bỏ."
"Em chưa chỉnh tạ." Anh ngồi xuống, chỉ vào vị trí điều chỉnh, ra hiệu cho Lâm Thính Vãn ngồi lên rồi đứng bên cạnh nói: "Cơ thể phải áp sát lưng ghế, trượt xuống dễ đau thắt lưng."
"Thử lại đi."
Lâm Thính Vãn làm theo, quả thật nhẹ hơn trước, nhưng vẫn mệt, cô hỏi: "Phải làm bao lâu?"
"15 cái một hiệp, bốn hiệp." Anh đáp.
"…Thôi xong." Cô lập tức nhảy xuống, nhanh chóng bước về phía máy gập bụng, háo hức chỉ: "Anh biểu diễn cái này đi."
"Nó cũng giống như gập bụng bình thường, siết cơ trung tâm, rồi từ từ nâng người lên." Tạ Kiến Hoài vừa nói vừa nằm xuống máy, còn dặn: "Khi em tập nhớ chỉnh độ cao ghế ngồi."
Lâm Thính Vãn đứng bên cạnh, hơi cúi người xuống, cố ý kéo dài giọng: "Siết cơ trung tâm là gì vậy?"
"Là siết cơ bụng." Anh trả lời.
Cô cố nhịn cười, lại cố tình hỏi tiếp: "Cơ bụng siết kiểu gì?"
Lời còn chưa dứt, cổ tay đã bị anh nắm lấy, kéo thẳng lên bụng mình. Qua lớp áo mỏng, Lâm Thính Vãn cảm nhận rõ ràng hơi nóng và sức căng rắn chắc bên dưới.
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã vén áo lên, dắt tay cô áp trực tiếp lên những múi cơ rõ ràng, nóng ấm đến mức khiến lòng bàn tay cô hơi run.
"Giờ thì hiểu chưa?" Giọng anh trầm thấp.
"Ừm…"
Ánh mắt Lâm Thính Vãn bắt đầu lảng tránh. Cô ra vẻ bình tĩnh rút tay về, đầu ngón tay vẫn còn cảm giác rắn chắc ấy, cô khẽ nắm chặt tay ra sau lưng, nhưng ánh nhìn lại không kìm được mà trượt xuống phần bụng anh. Không quá phô trương, nhưng vừa đủ rõ để khiến người ta không thể rời mắt.
Cảm giác… đúng là rất tuyệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!