Chương 22: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn ngoan ngoãn khép mắt lại, ngón tay Tạ Kiến Hoài luồn vào khe tay cô, đan chặt lấy nhau rồi ép xuống bên người. Anh cúi đầu, một lần nữa phủ xuống môi cô, nụ hôn càng lúc càng sâu và nồng cháy, môi lưỡi quấn quýt, từng nhịp ma sát mang theo tiếng nước khe khẽ.

Không khí dường như trở nên đặc quánh, hương đào ngọt dịu trên người cô sau khi tắm lan ra trong hơi thở đan xen, từng tia ngọt ngào khẽ khuấy động, say đắm lòng người.

Nụ hôn kéo dài, nóng rực đến độ khiến cô mềm nhũn toàn thân, đầu óc cũng mờ đi, cho đến khi anh chịu buông ra.

Hàng mi cô khẽ run, hơi thở dồn dập. Hơi nóng từ anh dường như vẫn vương trên môi, nhiệt nơi má cũng lan ra khắp người, chắc hẳn toàn thân đã ửng đỏ.

Khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi ánh mắt cứ thế giao nhau không rời. Đôi mắt đen láy của anh sâu thẳm như đáy vực, cuộn trào những cảm xúc khó gọi thành tên.

"Có thể hôn chỗ khác không?" – giọng anh trầm thấp vang lên.

"Hôn… chỗ nào?" – Lâm Thính Vãn theo phản xạ đáp lại.

Anh không trả lời, mà để nụ hôn rơi lên bên khóe môi — nơi có lúm đồng tiền khi cô mỉm cười — rồi chậm rãi dịch chuyển dọc theo má, chạm tới tai, cuối cùng ngậm lấy vành tai mềm mại.

Đôi tai là điểm nhạy cảm của cô. Cô muốn né tránh nhưng bị anh giữ chặt, chỉ có thể đỏ mặt lắp bắp: "Nhột…"

Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng cọ qua một vòng rồi mới chịu buông, tiếp lời: "Em muốn sờ chỗ nào?"

Lâm Thính Vãn bị hôn đến ngẩn ngơ, nhất thời không phản ứng kịp: "Gì cơ?"

"Cánh tay à?"

Anh hơi nâng tay, đưa cẳng tay mình vào lòng bàn tay cô. Cô theo bản năng siết chặt ngón tay lại, nắm lấy thật chặt.

"Em sờ rồi đấy."

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp: "Trao đổi ngang giá."

Khi cô còn đang bối rối chưa hiểu, hơi nóng từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải mỏng rơi xuống phần ngực. Lực đạo không mạnh cũng chẳng nhẹ, giống hệt cách cô đang sờ tay anh — nắm lấy.

Hơi thở cô bỗng khựng lại, mở to mắt nhìn anh mà quên cả phản kháng.

Tạ Kiến Hoài cúi đầu, chóp mũi khẽ chạm vào làn da nơi đó, đặt xuống một nụ hôn thật nhẹ, như một lời vỗ về không tiếng động.

Hơi thở của anh nóng rực, ẩm ướt, xen lẫn hương ngọt của đào chín, tựa như đang thưởng thức từng giọt mật ngọt.

Giọng anh vang lên từ phía dưới, khàn đục, ẩn chứa h*m m**n bị nén lại, nặng nề va vào tai cô: "Thế này, em cũng chịu được."

"…"

Cuối cùng, Lâm Thính Vãn bị Tạ Kiến Hoài bế trở về phòng ngủ. Khi nằm xuống giường, toàn thân cô vẫn mềm nhũn, như thể mọi sức lực đều bị rút sạch, đầu óc phủ một lớp sương mù, trống rỗng.

Mãi đến khi tiếng bước chân anh từ ngoài cửa dần tiến lại gần, đẩy cánh cửa khép hờ ra, cô mới chầm chậm lấy lại thần trí.

Cô chống tay ngồi dậy, vừa vặn chạm vào ánh mắt anh. Anh đã thay một bộ đồ ở nhà khác, cổ áo cài chỉnh tề sát cổ, khí chất nghiêm cẩn như thể hai người chưa từng có những phút giây cuồng nhiệt kia.

Trong khoảnh khắc nhìn nhau ấy, hình ảnh vừa rồi thoáng hiện khiến cô đỏ bừng mặt, ngượng ngùng luống cuống, nghĩ mãi mới nói được một câu: "… Mấy giờ rồi?"

Nói xong chính cô cũng thấy lạc đề, vội vàng cúi xuống lục tìm điện thoại: "Để em tự xem."

"Mười giờ bốn mươi." Anh đi đến bên giường, đưa điện thoại cho cô, giải thích: "Em để quên trên ghế sofa."

Cô nhận lấy, cảm ơn rồi vén chăn định xuống giường tìm cách chạy trốn, vừa nói vừa kiếm cớ: "Sắp đến giờ anh đi ngủ rồi, em ra ngoài chơi điện thoại, sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi."

Anh không tránh đường, đứng chặn trước mặt cô: "Em không ngủ à?"

"Mới có mười giờ bốn mươi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!