Lâm Thính Vãn chưa kịp phản ứng thì cả người đã ngã vào một vòng tay ấm áp. Cô theo phản xạ nắm lấy tay áo anh, đầu mũi thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sạch sẽ và trầm ổn của đàn ông.
Cô ngẩng cằm nhìn anh, hơi ngập ngừng hỏi: "Anh bế em lên lầu à?"
Tạ Kiến Hoài khẽ gật đầu: "Ừ."
Chân và eo của Lâm Thính Vãn chưa đến mức không đi nổi, nhưng nếu anh đã muốn bế thì cô cũng chẳng cần cố chịu khổ, thản nhiên nhận lấy: "Cảm ơn anh, anh tốt thật đấy."
"……"
"Không phải ai anh cũng bế đâu." Giọng anh mang theo ý giải thích.
"Em biết mà, nên mới cảm ơn anh. Tuần trước em ngủ quên trên sofa cũng là anh bế em về phòng còn gì."
Tạ Kiến Hoài hơi cúi mắt nhìn cô gái trong ngực. Cô nghiêng đầu nhìn ra phía trước, bàn tay vô thức túm lấy vạt áo anh, vẻ mặt hờ hững như thể đang ngồi trên một phương tiện vận chuyển.
Khung cảnh này hoàn toàn khác lần trước. Khi ấy, cô còn nép mặt vào ngực anh, dụi dụi tìm một chỗ thoải mái.
Tạ Kiến Hoài ôm cô bước về phía thang máy, bước chân vẫn vững chãi, giọng nói thấp và dịu: "Giữa chúng ta, không cần phải khách sáo như thế."
Anh dừng lại thoáng chốc, rồi nhẹ nhàng nói thêm: "Hơn nữa, hôm nay em cũng giúp anh."
Lâm Thính Vãn hơi ngạc nhiên: "Anh cũng đoán ra được rồi à?"
Cô tự thấy mình diễn rất tự nhiên, chẳng để lộ chút sơ hở nào.
"…… Anh không ngốc."
Tạ Kiến Hoài không hề biết chuyện ăn bánh trôi là trò chơi truyền thống của nhà họ Kiều để trêu đùa mấy đứa nhỏ. Nhưng khi nghe tiếng cô gọi, lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Kiều Dĩ Hạ cùng các bậc trưởng bối, anh lập tức đoán ra là cô cố ý.
Cố ý để anh "trúng thưởng" khi tham gia trò chơi của nhà họ Kiều, cố ý giúp anh hóa giải sự ngượng ngập trên bàn ăn.
Lâm Thính Vãn bật cười hỏi: "Vậy coi như anh trả ơn em à?"
Anh phủ nhận: "Không phải."
Không phải trả ơn — mà là anh muốn bế cô.
Tạ Kiến Hoài đi đến cửa thang máy, Lâm Thính Vãn nhắc: "Anh lại gần chút, để em bấm."
"Không cần."
Vừa dứt lời, bàn tay anh vốn đang đỡ sau lưng bỗng thả ra. Mất đi điểm tựa, cô giật mình, tay còn lại vội ôm chặt lấy vai anh, vòng tay qua cổ anh thật chặt.
Tạ Kiến Hoài nghiêng người, ấn nút thang máy, một tay vẫn chắc chắn giữ cô trong lòng, rồi cứ thế bế thẳng cô vào bên trong. Sau khi bấm tầng xong, anh mới đưa cô trở lại tư thế cũ.
Cơ thể căng cứng của Lâm Thính Vãn lúc này hơi thả lỏng, cô nhỏ giọng than: "Sao anh không báo trước một tiếng, làm em sợ chết khiếp."
Khóe môi anh hơi nhếch lên: "Anh sẽ không để em ngã đâu."
Về đến nhà, Tạ Kiến Hoài vẫn bế cô đến cạnh sofa mới nhẹ nhàng đặt xuống. Lâm Thính Vãn theo bản năng chống lưng ra sau, tựa vào chiếc gối ôm anh đưa tới.
Cô ngồi trên sofa đung đưa chân, định nói "Chưa thay giày" thì anh đã đi tới cửa, cầm đôi dép bông tai thỏ màu hồng của cô đem tới.
Trong phòng ấm áp, anh cởi áo vest, tay áo sơ mi cũng được xắn lên cao, để lộ cánh tay săn chắc, đường nét gân xanh hiện rõ. Khi anh cúi xuống đặt dép, ánh mắt cô vô tình dừng lại trên cánh tay rắn rỏi ấy. Không hiểu vì sao, cô đưa tay khẽ bóp một cái, cảm giác nóng ấm, mạnh mẽ, như ẩn chứa sức lực căng tràn.
Động tác trong tay Tạ Kiến Hoài khựng lại. Lâm Thính Vãn chợt nhận ra mình vừa làm gì, cô ho nhẹ một tiếng, giả bộ nghiêm túc: "Anh tập gym mà thành đúng không? Giỏi thật đấy."
Anh không trả lời, chỉ ra hiệu cô thay giày. Lâm Thính Vãn vẫn cố gắng tìm cách chữa ngượng: "Mai anh dạy em cách dùng máy tập nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!