*Từ chương này: nam nữ chính xưng hô anh
-em
Đôi mắt Lâm Thính Vãn lập tức mở to tròn xoe, không tin nổi vào tai mình, ngay cả bàn tay đang nắm lấy áo anh cũng quên buông ra.
Cô theo bản năng muốn từ chối: "Nhanh vậy đã chuyển về sống chung sao?"
Tạ Kiến Hoài vẫn giữ chặt lấy tay cô, ngược lại còn khẽ siết chặt hơn. Với tư thế này, cô gần như bị anh bao trọn trong vòng tay.
Anh cúi đầu hỏi: "Nhà tân hôn đã sắp xếp xong chưa?"
Lâm Thính Vãn đáp: "Xong rồi."
Anh lại hỏi: "Chúng ta vừa nhận giấy kết hôn đúng không?"
"Đúng."
"Vậy thì sao lại không thể dọn về ở?"
"……"
Lâm Thính Vãn thấy anh nói cũng có lý. Hai người đã đăng ký kết hôn, thỏa thuận tiền hôn nhân đã chính thức có hiệu lực, việc sống chung là hoàn toàn hợp pháp, không cần phải đợi đến ngày tổ chức hôn lễ.
Chỉ là tiến độ đột ngột tăng nhanh, cô vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Chính xác hơn là chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện "make love" với anh.
Cô buông tay áo anh ra, hỏi: "Mỗi tuần anh về một ngày, tính từ hôm nay à?"
"Ngày mai." Tạ Kiến Hoài tính toán rất rõ ràng: "Mỗi tuần về là để ở bên vợ, tối nay là ngày chuyển nhà, không được tính."
"Đồ đạc của Tạ tổng chắc cũng không nhiều, không cần chuyển cả đêm đâu nhỉ."
"Ừ."
Lâm Thính Vãn uyển chuyển nói: "Thực ra hôm nay cũng có thể tính là một ngày rồi, Tạ tổng từ sáng đến giờ vẫn ở bên em mà, nếu công việc bận thì tuần sau hãy chuyển cũng được."
Ánh mắt đen sâu của Tạ Kiến Hoài lập tức tối lại, giọng trầm thấp, trực tiếp vạch trần: "Em không muốn anh dọn vào nhà đúng chứ."
Cô vội vàng phủ nhận: "Không phải đâu, em chỉ sợ ảnh hưởng đến công việc của Tạ tổng thôi."
"Không cần lo, lát nữa anh sẽ đến công ty xử lý công việc."
"……"
Sau khi tự mình chấp nhận hiện thực, Lâm Thính Vãn không dò xét vòng vo nữa mà gật đầu: "Được rồi, em sẽ về báo với ông bà ngoại một tiếng, tối nay gặp ở Hải Loan Nhất Hào."
Tạ Kiến Hoài xác nhận cụ thể: "Trước chín giờ, được không?"
"Được."
Hai người hẹn xong thời gian, rồi ngồi lại trên ghế sau xe. Tạ Kiến Hoài bảo tài xế lái đến nhà họ Kiều.
Vừa cất sổ đăng ký kết hôn vào túi, Lâm Thính Vãn liền nghe thấy giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên bên tai: "Vãn Vãn, đưa tay cho anh."
Cô theo phản xạ đưa tay ra. Tạ Kiến Hoài cúi đầu, ánh mắt dừng trên lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng đỡ lấy.
Đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhưng là cái lạnh mát dịu như ngọc, khiến người ta thấy dễ chịu. Tay còn lại khẽ nắm lấy ngón áp út của cô, ngón trỏ thon dài, khớp xương rõ ràng, cong nhẹ như đang đo kích cỡ.
Lâm Thính Vãn biết anh định mua nhẫn cưới. Cô vốn không đeo nhẫn, vì sẽ vướng khi cầm máy ảnh, mà đi khắp nơi cũng không tiện. Cô chẳng rõ kích cỡ của mình, nên chỉ có thể để mặc anh đo theo cách đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!