Lâm Thính Vãn nghe anh gọi biệt danh của mình cũng không thấy ngượng ngùng hay khó chịu, cô mỉm cười đáp: "Tôi ăn được, cảm ơn."
Mẹ Tạ thấy cô không có phản ứng gì đặc biệt, liền lạnh mặt lườm sang con trai: "Ăn cơm mà gọi bé thế à, gọi lại lần nữa."
Tạ Kiến Hoài kéo ghế ngồi xuống: "Con chưa ăn cơm, không nghe thấy."
"……"
Thấy con trai chọn ngồi xuống bên cạnh Lâm Thính Vãn, bà cũng bớt tức giận, không thèm để ý đứa con trai khiến mình bực mình này nữa, quay sang trò chuyện với con dâu tương lai: "A Ninh cho dì xem ảnh con chụp dưới nước rồi, đẹp lắm, nó thích đến mức suốt ngày khoe với dì đấy."
"Nếu dì thích, sau này con có thể chụp cho dì nữa."
"Được, được chứ." Mẹ Tạ nghe câu này mà phấn khởi hẳn, nụ cười rạng rỡ: "Cứ ưu tiên công việc của con trước, khi nào rảnh thì chụp cho dì."
Bộ ảnh đó sau khi đăng lên, lượt tương tác không cao, chỉ vài nghìn lượt thích, nhưng phần bình luận phản hồi khá tốt. Sau Tết, không biết sẽ có bao nhiêu khách tìm đến. Nếu có khách thì tất nhiên là tốt nhất, còn nếu không, cô đành phải tự xoay xở tìm người mẫu xung quanh mình.
Cô gật đầu, hỏi mẹ Tạ muốn chụp theo phong cách nào, có thích mẫu ảnh nào không, hai người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.
Tạ Kiến Hoài ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe, ánh mắt khẽ di chuyển, dừng lại nơi gương mặt nghiêng của Lâm Thính Vãn. Thấy cô khẽ cong mắt, nở nụ cười rạng rỡ, lòng anh bỗng thấy yên ổn lạ thường.
Chắc là cô cũng thấy vui hơn một chút rồi nhỉ.
"Chuyện này con chỉ có thể tìm A Hoài thôi."
Mẹ Tạ bất chợt nhắc đến anh. Tạ Kiến Hoài ngẩng lên nhìn bà, bà giải thích: "Vãn Vãn hỏi mẹ xem A Hành có từng chụp ảnh chưa, muốn hẹn lịch chụp ảnh đôi cho nó với Chi Thanh."
Nghe vậy, anh khẽ nhíu mày. Lần trước chẳng phải chỉ định chụp một mình Hứa Chi Thanh sao, giờ còn lôi thêm đứa em trai không nên thân kia vào nữa.
Tạ Kiến Hoài lạnh nhạt nói: "Không cần chụp nó, nó xấu lắm."
"Hai đứa đều là con mẹ, đều thừa hưởng gen của mẹ, còn dám chê nhau xấu à? Dám nữa mẹ vả mỗi đứa một cái bây giờ!"
Mắng con trai xong, bà lập tức chuyển sang tươi cười với Lâm Thính Vãn: "Vãn Vãn à, nếu con muốn chụp, cứ nhờ A Hoài liên hệ, A Hành chỉ nghe lời anh nó thôi."
Tạ Kiến Hoài bật cười lạnh: "Mẹ nói vậy, không sợ ăn không ngon ngủ không yên à?"
"Không sợ, thì sao nào."
"……"
Bố Tạ ra ngoài thăm bạn rồi, Lâm Thính Vãn ở nhà họ Tạ đến gần bữa tối thì đứng dậy xin phép về, cũng không tiện nán lại ăn thêm một bữa.
Tạ Kiến Hoài tiễn cô ra ngoài, Lâm Thính Vãn đầy mong chờ hỏi: "Anh có thể giúp tôi thuyết phục em trai anh không?"
Anh rất muốn từ chối thẳng, nhưng đến lúc mở miệng lại không nói ra nổi: "Tôi sẽ cố gắng."
"Cậu ấy bình thường có nghe lời anh không?"
"Không, nên mới chẳng ra làm sao."
Lâm Thính Vãn nhớ em trai anh đang giữ chức CEO ở chi nhánh Kinh thị, không khỏi bật ra: "Giữ chức CEO mà cũng bị chê là chẳng ra gì à? Nếu theo tiêu chuẩn đó, chắc tôi còn khiến người khác đau đầu hơn."
Tốt nghiệp xong, cô chỉ chụp được vài bộ ảnh cho khách, ảnh tự bỏ tiền ra chụp thì không ít, nhưng hiện tại thu nhập không đủ chi tiêu, thành tựu cũng chẳng có gì đáng kể.
"Nó là CEO hữu danh vô thực thôi, công việc chính là kiến trúc sư, nhưng lại không chịu đào sâu vào ngành."
Nói đến đây, Tạ Kiến Hoài bất giác nhớ đến hình ảnh cô trong nước, giọng anh dịu xuống: "Em rất tốt, rất nghiêm túc với công việc của mình."
"Còn nó thì khác, nó đang lãng phí thiên phú của bản thân nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!