Lâm Thính Vãn chưa từng thân mật nắm tay một người đàn ông như thế bao giờ, trong lòng không hiểu sao lại có chút căng thẳng, gò má cũng theo đó mà nóng ran lên.
Tạ Kiến Hoài vẫn giữ vẻ bình thản, giọng nhẹ nhàng: "Đi thôi."
Cô hít vào một hơi, tự nhủ bản thân chỉ là nắm tay thôi, căng thẳng để dành khi thử xem anh có ổn không cũng được. Sau khi điều chỉnh lại nhịp tim, cô đáp khẽ: "Ừm."
Hai người cùng nhau bước vào biệt thự nhà họ Lâm. Sau khi bấm chuông, chẳng mấy chốc dì giúp việc đã ra mở cửa. Vì đã đoán được cô sẽ về sau cuộc gọi, ông Lâm đang ngồi đợi sẵn ở phòng khách.
Vừa nhìn thấy ông, Lâm Thính Vãn liền đi thẳng vào vấn đề: "Đưa sổ hộ khẩu cho con, con đi đăng ký kết hôn."
Ánh mắt ông Lâm rơi lên người Tạ Kiến Hoài, mang theo sự ngạo mạn của kẻ bề trên, không hề che giấu mà đánh giá anh từ đầu đến chân. Sau đó ông chuyển ánh nhìn sang con gái, giọng nghiêm khắc: "Con kết hôn mà không bàn bạc với bố trước, trong mắt con còn coi bố là bố nữa hay không?"
"Không."
"Lâm Thính Vãn!"
Lâm Thính Vãn kéo Tạ Kiến Hoài ngồi xuống ghế sofa, giọng đầy khó chịu: "Quan hệ giữa chúng ta thế nào, bố tự biết rõ trong lòng. Một năm gặp chưa nổi một lần, giờ lại ra vẻ một người bố có trách nhiệm? Bố mau đưa sổ hộ khẩu đi, con tự chuyển tên mình ra, sau này đỡ phải nhìn mặt nhau mà khó chịu."
Nghe vậy, sắc mặt ông Lâm càng lúc càng sầm lại, giọng trầm xuống: "Tôi không đồng ý cho hai cô cậu kết hôn."
Lâm Thính Vãn dứt khoát: "Bố ra điều kiện đi, con nghe."
Ông Lâm vốn tưởng hôm nay chỉ có mỗi con gái tới, không ngờ Tạ Kiến Hoài cũng theo về. Như vậy ông cũng chẳng cần thương lượng với cô nữa. Lần nữa nhìn về phía người đàn ông trước mặt, ông mở miệng: "Khi em trai Tạ tổng liên hôn với nhà họ Hứa, đã ký hai dự án lớn ở miền Bắc. Giờ đến lượt chính cậu kết hôn, tất nhiên phải có thành ý chứ."
Ý tứ quá rõ ràng: muốn sổ hộ khẩu thì mang dự án của Tập đoàn Thiên Thành ra đổi.
Chưa đợi Tạ Kiến Hoài trả lời, Lâm Thính Vãn đã dứt khoát từ chối: "Da mặt bố đúng là dày thật đấy, loại lời lẽ này cũng nói ra được."
Cô vừa định mở túi lấy đồ, bên cạnh đã vang lên giọng nói trầm ổn của người đàn ông: "Người Tạ Gia Hành chọn là Hứa Chi Thanh, không phải nhà họ Hứa. Còn người cháu chọn là Lâm Thính Vãn, không phải nhà họ Lâm. Lâm tổng, chú tự đề cao mình quá rồi đấy."
Anh nói nhẹ nhàng như thể chỉ đang nêu ra một sự thật, nhưng rơi vào tai ông Lâm lại như một nhát dao cắt xuống, từng chữ từng chữ đều chứa đầy sự khinh miệt.
"Nếu Tạ tổng khinh thường nhà họ Lâm như vậy thì hà tất phải chọn con gái nhà tôi?" Sắc mặt ông Lâm lập tức đanh lại.
Tạ Kiến Hoài khẽ nhíu mày, rõ ràng tỏ ý không hài lòng với lời ông ta nói: "Nếu chú muốn nói trên phương diện thương mại, vậy cháu chỉ có thể nói thẳng — nhà họ Tạ chọn là cháu gái ngoại nhà họ Kiều, còn nhà họ Lâm không đủ tư cách."
Ông Lâm cố nén cơn giận, gần như gào lên: "Lâm Thính Vãn mang họ Lâm!"
Tạ Kiến Hoài không chút nể mặt: "Trong lòng chú rõ nhất, thứ chú có thể dựa vào chỉ là cái họ này mà thôi."
"Xem ra Tạ tổng cũng chẳng thật lòng muốn cưới. Nếu không đồng ý điều kiện của tôi thì mời hai người đi cho." Ông Lâm dứt khoát uy h**p.
"Dù chú có cưỡng ép giữ sổ hộ khẩu, Lâm Thính Vãn vẫn có thể sử dụng giấy tờ cá nhân. Chỉ là thủ tục hơi rắc rối, đăng ký muộn chút thôi, cháu có thể đợi được."
Tạ Kiến Hoài dừng một chút, giọng nói vẫn bình thản nhưng đã thấp thoáng sự không vui: "Hy vọng Lâm tổng cân nhắc kỹ, có muốn đối đầu với nhà họ Tạ, và có chịu nổi hậu quả của việc đắc tội Tập đoàn Thiên Thành hay không."
Lâm Thính Vãn nghe câu này, kinh ngạc quay đầu nhìn sang — anh vậy mà lại lấy cả gia tộc lẫn tập đoàn ra uy h**p ngược.
Ông Lâm cũng không thể tin được. Ông ta đã điều tra kỹ, hai người trước kia vốn không quen biết, hôn nhân chỉ là liên hôn, không có tình cảm. Vừa rồi nắm tay vào cửa cũng chỉ là diễn cho mình xem.
Ông ta lạnh lùng cười: "Nhà họ Lâm này không phải trái hồng mềm muốn bóp thế nào thì bóp đâu, Tạ tổng nghĩ có thể làm được thật sao?"
Tạ Kiến Hoài không chần chừ: "Có thể."
Ông Lâm cau mày, siết chặt nắm đấm. Tuy không tin nhà họ Tạ sẽ vì chuyện này mà ra tay, nhưng ông ta cũng không dám đem công ty mình ra đánh cược.
Đang do dự, Lâm Thính Vãn rút từ túi xách ra một xấp ảnh, thẳng tay ném lên bàn trước mặt ông ta. Ông ta cầm lên một tấm, thấy con trai mười lăm tuổi đang ôm hôn một cô gái ngoại quốc. Những tấm khác cũng đều là ảnh thân mật của nó với các cô gái khác.
"Nếu con công khai mấy bức ảnh này, danh tiếng của thằng con trai bố coi như xong, sau này cũng đừng mơ cưới được tiểu thư nhà nào nữa." Lâm Thính Vãn lười dài dòng, lạnh nhạt nói: "Cho bố hai phút, lấy ảnh đổi sổ hộ khẩu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!