Chương 11: (Vô Đề)

Lâm Thính Vãn trở về nhà họ Kiều thì bác cả và vợ chồng cậu mợ đều đã đến, đang cùng ông bà ngoại gói bánh trôi, làm điểm tâm, không khí vui vẻ ấm áp. Cô bước vào khẽ chào hỏi, vừa nhìn thấy cảnh tượng đầm ấm ấy liền ghé sát tai chị họ hỏi nhỏ: "Không ai bị nói bóng nói gió một trận à?"

Ở nhà họ Kiều, bất kể là người lớn hay hậu bối, hễ trở về nhà là thế nào cũng bị ông bà Kiều lôi ra mắng vài câu, trong mắt hai cụ, đứa nào cũng nên sống ở biệt thự cũ mới phải.

Còn chưa đến giờ ăn tối, hai chị em rẽ qua vườn sau, Kiều Dĩ Hạ mỉm cười nói: "Làm gì có chuyện không, tiết mục cố định đấy. Em về muộn quá, bỏ lỡ rồi."

"Chậc, tiếc thật đấy."

"Tiếc cái gì, lát nữa tự cầu phúc đi. Mẹ với bác gái kiểu gì cũng sẽ bám lấy em hỏi chuyện của Tạ Kiến Hoài với nhà họ Tạ cho mà xem."

Lâm Thính Vãn từ tiểu học đã được đón về nhà họ Kiều, quan hệ với hai bác rất thân thiết. Giờ nghe tin cô đã định hôn phu, tự nhiên khó tránh khỏi những câu hỏi về nhà trai.

Nghĩ đến Tạ Kiến Hoài, cô hỏi: "Tết năm nay nhà mình có kế hoạch gì chưa?"

Tết là dịp nhà họ Kiều ra ngoài du lịch. Trước kia khi ông bà ngoại còn khoẻ, cả nhà sẽ đến thành phố khác chơi, dạo gần đây sức khoẻ ông bà yếu hơn, chỉ chọn nghỉ dưỡng quanh vùng biển gần nhà.

"Không biết." Kiều Dĩ Hạ ngồi xuống ghế thấp, nói: "Hỏi cái này làm gì, Tết em có việc à?"

Lâm Thính Vãn cũng ngồi xuống, đáp: "Anh ấy hẹn em mùng tám đi đăng ký kết hôn, em bảo còn phải xem nhà mình có đi chơi hay không."

"Mùng tám Sở dân chính mới mở cửa nhỉ? Anh ta sợ em bỏ trốn à?"

"Nhà mới dọn xong rồi, ngày ba tháng ba làm hôn lễ, mùng tám đi đăng ký cũng là bình thường thôi. Em còn tra rồi, hôm đó là ngày đẹp." Lâm Thính Vãn nói rất dửng dưng, dù sao sau khi cưới mỗi người cũng sống một nẻo, sớm hay muộn cũng thế.

Kiều Dĩ Hạ nhìn em, nói: "Xem ra em cũng vừa lòng với anh ta lắm, chuyện gì cũng không có ý kiến."

Lâm Thính Vãn biết người nhà mong cô lấy được người hợp ý, sau này sống hạnh phúc. Nhưng cô không thể nói điều kiện anh đưa ra quá hậu hĩnh, chỉ hơi cong khoé môi: "Dù sao anh ấy cũng có số vượng thê mà."

"Nhà hai đứa gần nhà chị đúng không?" Kiều Dĩ Hạ bất chợt hỏi.

"Vâng, ở Hải Loan Số Một, cách chỗ chị mười phút thôi."

"Gửi chị địa chỉ cụ thể đi, rảnh chị qua dạo một vòng."

Nụ cười trên môi Lâm Thính Vãn cứng lại: "… Chị đùa đấy à?"

Nếu sau khi cưới chị mà cứ thường xuyên ghé qua, chẳng phải sẽ phát hiện Tạ Kiến Hoài hầu như không ở nhà, cũng chẳng có chuyện vun đắp tình cảm vợ chồng gì hết.

Kiều Dĩ Hạ khẽ nhướn mày: "Em nói xem?"

Lâm Thính Vãn vội ngăn cản: "Chị, đây là chuyện của vợ chồng em, chị lo làm gì. Chị rảnh thì đi tìm đàn ông khác mà chơi."

Kiều Dĩ Hạ nhìn thấu tâm tư của cô: "Bớt nói linh tinh, gửi chị."

Bị "uy quyền" của chị ép buộc, Lâm Thính Vãn đành ngoan ngoãn gửi địa chỉ.

Hai chị em ngồi ngoài vườn một lúc thì dì giúp việc gọi vào ăn cơm tất niên. Lâm Thính Vãn thấy Kiều Dĩ Hạ bật dậy nhanh như gió, trong đầu chợt hiện lên cảnh Tạ Kiến Hoài đến nhà chào hỏi.

Kiều Dĩ Hạ ngoảnh lại, thấy cô ngồi yên không nhúc nhích thì trêu: "Sao thế, không đứng lên nổi à?"

"Đúng rồi, chân dài quá." Lâm Thính Vãn đưa tay ra ra hiệu muốn chị kéo dậy.

Kiều Dĩ Hạ trợn mắt, chẳng hiểu cô lại giở trò gì, nhưng vẫn nắm tay kéo cô đứng dậy.

Lâm Thính Vãn cười khúc khích, hỏi: "Chị nói xem, rõ ràng tự mình đứng dậy được, tại sao lại cứ muốn người khác đỡ?"

Kiều Dĩ Hạ lườm cô: "Còn gì nữa, làm nũng chứ gì."

Lâm Thính Vãn nghe đến hai chữ "làm nũng", chợt nghĩ đến gương mặt lạnh băng của Tạ Kiến Hoài, cảm thấy mình đúng là điên rồi, chuyện ảo tưởng như thế mà cũng dám nghĩ. Chắc là vì chân anh dài thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!