Chương 10: (Vô Đề)

Tạ Kiến Hoài trở về nhà thì phòng khách vẫn tối om, đen kịt, chẳng nhìn thấy gì. Anh biết rõ đây là trò của mẹ nên cũng không bật đèn, chỉ dựa vào trí nhớ mà lần theo lối đi về phía phòng ăn.

Vừa đến cửa, bố anh đã đẩy chiếc xe nhỏ có đặt bánh sinh nhật đi ra. Bên cạnh chiếc bánh là một chiếc điện thoại đang gọi video với em trai — Tạ Gia Hành. Mẹ anh mặc bộ sườn xám tao nhã, mỉm cười rạng rỡ, vừa vỗ tay vừa hát: "Chúc con sinh nhật vui vẻ, chúc con không yêu công việc, chúc con sớm khai ngộ, chúc con đón nhận tình yêu."

"……"

Tạ Kiến Hoài cứng ngắc nghe mẹ hát hết lời ca tự chế với giai điệu bài chúc mừng sinh nhật.

Bố anh phụ hoạ vỗ tay: "Hay, vợ anh hát hay lắm!"

Trong màn hình, Tạ Gia Hành cũng đang vỗ tay: "Mẹ đúng là mẹ, hát còn hay hơn nói!"

"Đến đây nào, ước rồi thổi nến đi." Mẹ anh đắc ý đẩy xe bánh đến trước mặt con trai.

Trong đầu Tạ Kiến Hoài vẫn quanh quẩn chuyện thành tích của công ty. Anh cúi người, vừa định thổi nến thì mẹ chậm rãi nói: "Không được ước điều gì liên quan đến công ty, không thì phản tác dụng đấy."

Anh đành âm thầm đổi sang ước nguyện về gia đình thuận hòa, rồi thổi tắt ngọn nến trước mặt.

Đèn trong nhà bật sáng trở lại, mẹ anh hớn hở nói: "Thế nào, bất ngờ không, ngạc nhiên không? Nào, cười với mẹ một cái."

Tạ Kiến Hoài mặt không biểu cảm đáp: "Bất ngờ, ngạc nhiên." Sau đó phối hợp nhếch nhẹ khoé môi.

Tạ Gia Hành buông lời nhận xét sắc bén: "Xấu."

"……"

Năm nào sinh nhật của Tạ Kiến Hoài cũng theo trình tự và phản ứng như vậy. Mẹ anh tuy đã quen, nhưng vẫn không khỏi nhớ dáng vẻ thời thơ ấu của cậu con trai lớn.

Hồi nhỏ, hai anh em đều rất nghịch ngợm, tính cách hoạt bát, vui vẻ giống hệt mẹ. Cho đến khi bố mẹ bận rộn khởi nghiệp, thường xuyên gửi hai con về nhà ông nội, tính cách của Tạ Kiến Hoài bắt đầu thay đổi.

Cậu bé không còn chạy nhảy nô đùa, mỗi ngày chỉ cắm đầu học, tự ép mình từng chút một.

Sau này, Tạ Gia Hành mới lén nói với bố mẹ rằng, ông nội chỉ cho cậu út ra ngoài chơi, còn anh trai thì bị giữ trong nhà, giao cho đống bài tập khổng lồ.

Biết chuyện, mẹ anh xông thẳng đến nhà ông nội, lớn tiếng chất vấn vì sao lại ngược đãi con mình. Ông nội đường hoàng đáp: "Nó là cháu đích tôn của nhà họ Tạ, phải được rèn luyện như vậy!"

Mẹ anh mắng ông nội một trận té tát, từ đó không bao giờ gửi hai anh em đến nhà ông nữa. Nhưng khi ấy Tạ Kiến Hoài đã quen với sự ép buộc ấy, không thể quay lại như trước.

Mẹ anh không kìm được mà than: "Bố mẹ đến muộn quá."

Bố anh ho khẽ: "Em à, đừng nói thế."

"Sao cơ, ông nội nó có thể từ mười tám tầng địa ngục bò lên tìm em tính sổ chắc?" Mẹ anh trợn mắt, sau đó cầm điện thoại nói: "Thôi nào, cuối cùng cũng đến lúc chúc mừng sinh nhật anh con rồi, bọn mẹ chuẩn bị ăn tối đây."

"Được, chúc anh năm mới tìm được tư thế ngủ phù hợp." Tạ Gia Hành cố tình kéo dài giọng, nhấn mạnh: "Không phải nghĩa đen đâu nhé."

"Mẹ và bố con đều ở đây, mấy cái riêng tư đó để sau mà nói, cúp máy đây." Mẹ anh ngắt cuộc gọi, ra hiệu anh ngồi vào bàn.

Bữa tối được chuẩn bị rất thịnh soạn, các món ăn và bánh ngọt xếp đầy bàn, còn có cả mì trường thọ mà dì bếp tự tay nấu, tất cả đều bày trước mặt Tạ Kiến Hoài.

Vừa định cầm đũa, anh nghe mẹ nói: "Khoan đã!"

Anh lập tức đáp theo thói quen: "Mẹ muốn chụp ảnh à?"

"Không hổ là con trai thông minh giống mẹ." Mẹ anh lấy điện thoại chụp hai tấm rồi đưa cho bố, dặn: "Chụp cho em đẹp vào nhé."

"Rõ."

Chụp xong, như dự đoán, anh nghe thấy mẹ mắng bố chụp ảnh xấu. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh nửa tháng trước, khi Lâm Thính Vãn cầm máy ảnh chụp cho anh. Bất giác anh nói: "Sau này sẽ có người chụp cho mẹ những tấm thật đẹp."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!