Tháng Mười Hai ở Thâm Thành, sau những ngày mưa dầm dai dẳng, trời cuối cùng cũng hửng nắng. Bầu trời trong xanh như được gột rửa sạch, hàng cây vẫn rợp bóng tươi tốt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải xuống mặt đất những mảng sáng tối đan xen.
Mặt trời mùa đông không mang theo hơi ấm, trong không khí ẩm lạnh còn vương một luồng lạnh thấu xương, gió lùa tới khiến cả người khó chịu.
Lâm Thính Vãn thật sự không tài nào hiểu nổi, tại sao cô người mẫu này lại chọn chụp ảnh dưới nước ngay vào mùa đông. Càng khó hiểu hơn nữa là, vì sao cô ta còn dẫn theo một tên bạn trai lắm lời đến phim trường nữa.
"Còn phải chụp bao lâu nữa thế? Được chưa đấy?"
"Trời lạnh thế này, toàn làm mấy cái trò hành xác."
"……"
Lâm Thính Vãn cố gắng phớt lờ giọng nói của người đàn ông, toàn thân ngâm mình dưới nước, nâng máy ảnh lên, tập trung chụp cho người mẫu trước mặt, kiên nhẫn hướng dẫn cô ta: "Cô cười lên một chút, đừng căng cứng quá, đúng rồi, ngửa đầu lên, thả lỏng, rất đẹp, rất tự nhiên."
Cuối cùng cũng chụp được những tấm ảnh ưng ý, Lâm Thính Vãn ra hiệu cho Trợ lý Lạc Hoà nhận máy, còn mình thì chống tay lên thành bể bơi bước ra khỏi bể nước, tháo kẹp tóc để mái tóc dài ướt rượt xoã xuống.
Cô còn chưa kịp gọi Lạc Hoà qua giúp thì tên bạn trai người mẫu đã nhanh chóng chạy đến đỡ người ta lên, cau mày đầy vẻ khó chịu: "Trời rét thế này mà còn chụp ảnh dưới nước cái gì chứ? Trình độ chụp ảnh của cô ta có đến mức đáng để em phải chịu khổ thế này không? Lỡ mai em cảm lạnh phát sốt thì có hối cũng không kịp… Mà phòng thay đồ ở đâu?"
Lạc Hoà cố nín nhịn, chỉ vào căn phòng phía sau. Người mẫu vừa hắt xì vừa đi vào trong, bạn trai cô ta định theo sau thì Lâm Thính Vãn cất cao giọng: "Xin lỗi, chỗ này cấm đàn ông vào trong."
Tên bạn trai người mẫu sững lại, cau có hỏi: "Tại sao? Đây có phải nơi công cộng đâu, phân nam nữ cái gì chứ?"
"Đúng rồi, đây không phải nơi công cộng." Lâm Thính Vãn nghiêng đầu, khoé môi khẽ nhếch, nụ cười đầy thách thức. "Là nhà của tôi. Thế nên tôi cấm anh bước vào."
Dù rất quyết tâm cho ra những bức ảnh đẹp, nhưng Lâm Thính Vãn cũng không định hy sinh mạng sống vì nghệ thuật. Cô không chọn hồ nước ngoài trời mà biến bể bơi trong biệt thự của mình thành địa điểm chụp, ít ra nước ở đây là nước ấm, không bị lạnh đến phát ốm.
Tên đàn ông kia chẳng phục chút nào, định lên giọng cãi nhau với cô, nhưng cô người mẫu đã kéo tay áo anh ta, nhỏ giọng nói: "Đưa quần áo cho em, anh chờ em ở bên ngoài nhé."
"Ừ, em thay nhanh lên, nhớ sấy tóc cho khô, anh thật sự sợ em bị ốm." Anh ta dặn dò đầy lo lắng.
Đợi người mẫu đi khuất, Lâm Thính Vãn cũng chuẩn bị vào nhà. Khi bước ngang qua người đàn ông đó, cô hừ nhẹ, bật cười: "Mặc áo khoác, quấn khăn kín mít, biết chăm cho cái thân mình thế cơ mà, lo bạn gái lạnh cũng không thấy anh cởi ra khoác cho cô ấy. Đúng là gói hàng cũng chẳng bằng anh giỏi "gói"."
Chưa kịp để anh ta phản bác lại, Lâm Thính Vãn đã kéo Lạc Hoà vào nhà, "rầm" một tiếng đóng cửa, chặn luôn anh ta ở ngoài.
Trở lại căn phòng có hệ thống sưởi và không gian yên tĩnh, toàn thân cô lập tức thư thái hẳn: "Hôm nay coi như bị "sự cố" trong lúc làm việc, tối nay chị mời em ăn một bữa thật hoành tráng."
Lạc Hoà nhắc: "Chị Kiều, chẳng phải tối nay chị có hẹn đi xem mắt sao?"
"À, hình như có chuyện đó thật." Lâm Thính Vãn vỗ vai cô ấy, cười: "Chị phải đi chọn chồng rồi, nợ em bữa này, hôm khác trả."
"Không cần đâu, chị cứ chọn cho kỹ vào, phải tìm được người hợp ý, đừng như cô người mẫu kia." Lạc Hoà thở dài bất đắc dĩ: "Không hiểu sao một cô tiểu thư giàu đẹp như thế lại tìm được bạn trai kém cỏi vậy, vừa lùn, vừa nghèo, lại vừa phiền."
Người mẫu này vốn là một hot girl có tiếng, lần này hợp tác là do cô ta chủ động nhắn tin cho Lâm Thính Vãn sau khi xem những tấm ảnh trên trang cá nhân của cô.
Studio của Lâm Thính Vãn đang trong giai đoạn phát triển, lượng fan và độ phủ sóng không bằng người mẫu kia, nên cô quyết định không lấy tiền, chỉ yêu cầu đối phương đăng một đoạn video và tag tên nhiếp ảnh gia.
Ban đầu nói chuyện rất vui vẻ. Khi người mẫu đề nghị chụp ảnh dưới nước, dù không hiểu lắm nhưng cô cũng đồng ý, tự lo địa điểm, chuẩn bị đạo cụ, thuê chuyên gia trang điểm hàng đầu, tràn đầy tự tin cho buổi chụp.
Nào ngờ bạn trai người mẫu đó lại theo đến, chỉ một mình anh ta đã đủ khiến không khí buổi chụp trở nên gượng gạo, khiến mọi người đều khó chịu.
"Gặp phải vận đào hoa xấu là chuyện bình thường, tôn trọng số phận người ta thôi." Lâm Thính Vãn vừa nói, vừa đi về phía phòng tắm tầng hai.
"Chị cũng là tiểu thư nhà giàu, vậy chị tính sao?" Lạc Hoà theo sau hỏi.
"Yên tâm, thầy bói nói chị chỉ có vận đào hoa, không có kiếp đào hoa." Lâm Thính Vãn ngẩng cằm, ra hiệu cô ấy đi qua xem người mẫu kia. "Em ra cửa phòng tắm đợi cô ta, nhắc luôn những việc cần phối hợp sau này."
"Vâng."
Đi được hai bước, cô lại ngoái đầu dặn thêm: "Tuyệt đối không cho bạn trai cô ta vào nhà, xui xẻo lắm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!