Chương 8: Quyết Định

Ta như một cơn gió lướt qua đại môn của Trương gia, yên lặng đứng trước cửa phòng của mẫu thân. Lúc này trời tối đen, toàn phủ thế gia chìm vào trong một phiến tĩnh mịch.

Ta nghe thấy tiếng nghẹn ngào của mẫu thân, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác đau xót, từ đáy lòng lan ra khắp toàn thân. Ta không thể khống chế bản thân, hai hàng lệ bất giác chảy ra, rơi xuống mặt đất phát ra những tiếng ba.

Có phải là do thính lực của ta quá tốt hay không, ta cũng không biết.

- Ai đó, là tiểu tam phải không?

Thanh âm vội vã của mẫu thân vang lên. Ta không nhịn được đẩy cửa bước vào phòng, nhìn mẫu thân dáng vẻ tiều tụy.

- Mẹ…

- Tiểu tam, tiểu tam, ta không phải nằm mơ chứ…

Mẫu thân đứng bên cạnh bàn, dường như vẫn còn chưa kịp phản ứng.

Ta lao tới trước mặt mẫu thân, ôm chầm lấy người. Mẫu thân cũng ôm chặt ta vào lòng, ôm rất chặt. Ta có thể nghe thấy tiếng tim đập bịch, bịch… của người, đập rất nhanh.

……

Không biết đã qua bao lâu, mẫu thân chậm rãi buông tay ra, đưa mắt nhìn ta.

- Tiểu tam, tiểu tam…

Người nhẹ nhàng vuốt mặt ta, không ngừng gọi tên.

- Mẹ, hội nghị kết thúc rồi sao? Đại ca lang phong và mẫu thân của huynh ấy vẫn tốt chứ?

Ta cố gắng kìm nén tâm tình, hỏi mẫu thân.

- Hội nghị là do gia pháp của thế gia quy định, phải có mặt người bị xử phạt mới có thể bắt đầu. Nếu như người bị xử phạt không xuất hiện thì phải chờ qua một tuần mới có thể bắt đầu. Hôm nay chính là ngày thứ bảy, con về vừa kịp lúc. Cho dù con không trở về, hội nghị cũng sẽ triển khai.

Chuyện của Lang Phong và mẫu thân hắn con không cần lo lắng. Đại nương và nhị nương của con muốn đuổi bọn họ đi, may mắn là phụ thân con không đồng ý. Phụ thân đối con với rất tốt, người chỉ vì lợi ích của thế gia mà thôi. Con đừng hận phụ thân, người cũng là thân bất do kỷ.

Lúc đó toàn bộ trưởng lão hội đều có mặt, kết quả không thể thay đổi được.

Mẫu thân nhìn ta, cố gắng nghĩ cách để ta tha thứ cho phụ thân mình.

- Con cũng biết ông ấy là vì lợi ích của gia tộc, nhưng ít nhất cũng nên suy nghĩ cho con một chút. Nếu như vậy, cho dù có bị trục xuất ra khỏi gia môn, con cũng sẽ không hận ông ta. Nhưng ông ta từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào giúp con.

Mẫu thân chắc cũng biết cuối cùng ông ta đối xử với con vô tình như thế nào rồi. Muốn con tha thứ cho ông ta, hừ!

Ta nghĩ đến dáng vẻ khi ông ta khi nói ra từ phải, trong lòng giận dữ không thể kiềm chế được.

- Tiểu tam…

- Mẹ, đừng nói đến chuyện đó nữa, chúng ta cùng trò chuyện đi! Sau này không có nhiều cơ hội, nhưng con sẽ cố gắng thường xuyên về thăm mẹ.

Ta nhìn mẫu thân nói.

- Tiểu tam, con có biết vì sao phụ thân lại nhân chuyện này trục xuất con ra khỏi gia môn hay không? Còn nữa, lúc trước con đã hỏi ta vì sao đại nương và nhị nương lại đối xử với con như thế phải không?

Mẫu thân nhìn ta nói.

- Không lẽ có bí mật gì?

Ta nhìn mẫu thân. Hai chuyện này ta quả thật rất khó liên tưởng với nhau.

- Kỳ thật cũng chẳng phải bí mật gì. Chuyện này cả tứ đại thế gia đều biết, và cũng đều chấp nhận. Đó chính là vì truyền thừa của thế gia. Mỗi đời chỉ có thể truyền cho con trưởng, chỉ khi nào con trưởng chết mới truyền lại cho con thứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!