Hai trung niên nam tử nhìn tràng diện trước mặt, có chút khiếp sợ.
Trước mắt bọn họ chính là một đao mang dài đến hơn mười trượng hình hồng câu (cái rãnh). Dựa vào ánh mắt của bọn họ đương nhiên có thể nhận thấy đây là một đao thành hình, nhưng tuyệt đối không phải là đao ảnh. Chỉ có thể là khí, càng có thể là đao mang.
Đao khí hoặc đao mang uy lực lớn đến như vậy, xem đối thủ này công lực rất kinh người.
Nhìn về bên phía người của thế gia, Thần Vệ tam hào lúc này đã thở dốc, mà Thiên Vệ nhị hào vẫn còn choáng vàng, dường như vẫn chưa hết khiếp sợ.
Hai trung niên nhân từ sau khi võ công đại thành mấy trăm năm nay chưa từng động nộ, nhưng bây giờ lại đang rất tức giận. Lý thị thế gia lúc nào lại phải chịu sự sỉ nhục lớn đến như vậy.
Tuy là hai cao thủ đã đạt đến Thần chi cảnh cũng không muốn tính toán với Thần Vệ và Thiên Vệ, nhưng bây giờ bỗng nhiên có người đả thương người của Lý thị thế gia như vậy, chẳng phải là không hể để Lý thị thế gia vào mắt hay sao?
- Ngươi làm sao vậy, còn đứng lên được không?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trung niên nam tử trên người lộ ra khí tức vương giả quay về Thần Vệ tam hào hỏi.
Lúc này Thần Vệ tam hào đang có vẻ như không còn trụ được nữa, nhìn thấy người trước mặt, bỗng nhiên giống như khôi phục được sức lực.
- Chủ công, là một người trẻ tuổi, chỉ một chiêu, là một chiêu, ít nhất cũng là mười trượng đao mang, là đao mang. Hắn dường như rất vội, sau khi xuất ra một đao liền nhanh chóng rời đi.
Thiên Vệ nhị hào vừa nói xong liền lập tức thổ ra một búng máu. Vừa rồi hắn đã một hơi đem sự tình nói rõ hoàn toàn, bây giờ mà bảo hắn nói chuyện tiếp là một việc rất khó khăn.
- Ngươi hãy nghỉ ngơi trước đi, trị thương cho thật tốt.
Một trung niên nhân trên người mơ hồ lộ ra khí thế của một đại tướng, lập tức đưa tay lên người Thần Vệ tam hào, một luồng quang mang màu tím hiện lên.
Khuôn mặt Thần Vệ tam hào lập tức hồng hào trở lại. Nhìn trung niên nhân trước mặt, rất là kích động, chỉ là thân thể không cho phép hắn cử động mạnh, chỉ có thể tỏ vẻ tạ ơn.
- Thiên Vệ nhị hào!
Một thanh âm tựa như sư tử gầm phát ra từ trong miệng của trung niên nhân trên người lộ ra khí thế của một đại tướng.
Thiên Vệ nhị hào đột nhiên chấn động, ánh mắt liền khôi phục lại. Nhìn thấy hai trung niên nhân trước mặt, lập tức quỳ xuống nói:
- Chủ công, tướng quân!
Chúng tôi gặp một thanh niên, hắn rất lợi hại, một chiêu, mười trượng đao mang. Hơn nữa, hắn thích Vũ Văn tiểu thư. Chính là bởi vì chúng tôi khuyên bảo hắn rời xa Vũ Văn tiểu thư, hắn mới động thủ với chúng tôi.
- Nhị đệ, đệ nói có phải là cao thủ mười năm trước đạt tới Thần chi cảnh hay không?
Người được gọi là tướng quân nhìn trung niên nhân bên cạnh nói.
Trung niên nhân trên người mơ hồ lộ ra khí tức vương giả nói:
- Có lẽ là không phải. Mười năm trước đột phá Thần chi cảnh, đạt tới đao đạo cực hạn khẳng định không phải là hắn. Hắn bây giờ chỉ là một người trẻ tuổi, vậy mười năm trước hắn bao nhiêu tuổi chứ? Cao lắm mới chỉ mười tuổi thôi, làm sao có thể đạt tới Thần chi cảnh.
Chẳng lẻ huynh đã quên chúng ta mất bao lâu mới đạt đến Thần chi cảnh hay sao? Hơn nữa hắn biểu hiện ra thực lực so với Thần vệ nhất hào cũng không sai biệt lắm, còn có một khoảng cách mới đạt đến đao đạo cực hạn.
Người được gọi là tướng quân nói:
- Có khi nào là sư phụ của hắn không?
Vị chủ công trên người có khí tức vương giả nói:
- Xem ra chúng ta đã gặp phiền toái lớn rồi. Có thể làm ột người trẻ tuổi đạt đến cực hạn Thiên chi cảnh, thậm chí có thể là Thần chi cảnh, vậy thì sự phụ của hắn nhất định không phải như huynh tưởng.
Phỏng chừng mười năm trước đạt tới Thần chi cảnh chính là sư huynh của hắn, mà sư phụ của hắn có lẽ đã đột phá Thần chi cảnh rồi. Nếu không làm sao có thể làm ột tiểu tử tuổi còn trẻ đạt đến cảnh giới cao như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!