Nàng thấy ta cứ nhìn chằm chằm vào nàng như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng, đê hạ tần thủ (1). Vân nhi ở bên cạnh nhìn thấy tiểu thư của mình cuối cùng đã gặp được nam tử ngày đêm tưởng nhớ, lập tức đã tránh ra xa. Nàng cũng không muốn sau khi hồi phủ bị tiểu thư trách cứ.
Nhưng nàng vẫn đứng ở cách đó không xa, nhìn về phía bên này. Nàng muốn nhìn xem thử khi tiểu thư và người tiểu thư trong lòng yêu thích gặp nhau thì sẽ thế nào.
Ta mỉm cười nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng, khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai, càng làm cho ta yêu thích nàng hơn. Ta đã trải qua mười năm cô độc trong mật thất, nếu nói không hề nhớ đến nàng thì chỉ là tự dối mình.
Nhưng bởi vì theo đuổi tu chân, cùng với phát triển sự nghiệp trong tương lai, ta cố gắng dằn lòng lại. Bởi vì ta biết, trên thế giới này, nhất định có người tu vi đạt đến Kim Đan kỳ, hơn nữa lại không ít.
Nếu như ta không thể đạt đến Nguyên Anh kỳ, không có thực lực để áp đảo bọn họ, chỉ bằng vào phát triển thương nghiệp, trong vòng mười năm muốn thành lập Tinh Phong thế gia thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Ngươi tại sao lại như như vậy, sao mới gặp mặt lại nhìn chằm chằm vào ta như thế chứ?
Vũ Văn Nhu thật sự là chịu không được ánh mắt của ta, lập tức phản ứng lại. Nhưng bởi vì trong lòng hoảng hốt, bất tri bất giác ngữ khí nói chuyện với ta giống như là tình nhân đang trách yêu vậy. Nói ra rồi nàng mới ý thức được mình nói chuyện dường như hơi quá thân mật, càng cúi đầu xuống thấp hơn.
Hai bàn tay bạch ngọc không ngừng vò vò góc áo của mình, rất là bất an.
- Ta làm sao à? Tại sao lại như vậy à? Chỉ là muốn nhìn nàng thôi. Lâu lắm rồi không có được nhìn nàng, bây giờ ta muốn bù đắp lại vậy thôi.
Ta nói ra rồi, mới phát giác hình như những lời nói của đều mình đều chưa có đi qua não (nói không suy nghĩ), giống như là một tên giang hồ lãng tử phóng đãng vậy. Ngay cả tu vi cao thâm của ta khi đứng trước nàng cũng phải chào thua.
Xem ra ta đã bị trúng độc rất nặng rồi, không thể cứu được.
Nhưng mà bởi vì ta vui, ta nguyện ý trúng độc của nàng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, lòng ta như say lên. Vì nàng, có việc gì mà ta không thể làm đây?
- Ngươi, ngươi......
Vũ Văn Nhu từ nhỏ đến lớn, đều là được giáo dục như một thục nữ, làm sao có thể chịu được ta trêu chọc như vậy. Không khỏi rất là tức giận, nhưng trong lòng lại có một chút vui sướng.
Ta cũng là bởi vì liên quan đến tu chân, nên mới khôi phục lại bản tính vốn có của mình. Phải biết rằng tu chân chính là hiểu được thiên đạo. Không sống đúng với bản tính của mình, thì không thể tiến xa trên con đường tu chân.
Bây giờ ta chính là như vậy, tất cả đều là thuận theo tự nhiên mà nói ra (đã yêu nàng rồi, thì còn ý đồ xấu gì đây), không hề có nửa phần xấu xa. Đương nhiên nỗi nhớ nhung da diết của ta đối với nàng cũng là một nguyên nhân quan trọng.
********************
Cà Chua:
Ta nói cho các ngươi nghe. Nếu như thích một người, nhất định phải mau ra tay, nhất định phải theo đuổi ngay, bất kể là nhan sắc bình thường hay là cực kỳ xinh đẹp. Nếu như ngươi không theo đuổi, thì sẽ không có một chút hi vọng nào. Những tên gia hỏa trong túc xá của ta chẳng có tên nào đẹp trai bằng ta.
Ha, nữ bằng hữu thì không tính! Tên bạn cùng phòng của ta chỉ có một ưu điểm, ăn nói rất là giỏi. Thích nữ hài nào thì hãy ra tay nhanh lên một chút, chậm chạp thì sẽ mất đó. Ta chính là vì kém ăn nói, nên cho dù anh tuấn phi phàm, đến bây giờ vẫn còn cô đơn.
Ha ha, ta năm nay mới hai mươi tuổi thôi mà! Không nói nữa, tiếp tục câu chuyện thôi
Fishscreen: Ta cũng nói cho ngươi nghe, ta làm theo lời ngươi, theo đuổi nàng đến tận nhà, kết quả bị phụ thân của nàng vác cây rượt chạy.
Đừng để ta gặp được ngươi, ta ột rổ cà chua vào mặt.
*******************
- Đừng nổi giận, là ta không đúng, ta xin lỗi nàng, như vậy đã được chưa? Hi vọng Đại tiểu thư nàng đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền (2), tha thứ cho ta một làn này, cho ta một cơ hội đi!
Vũ Văn Nhu nhìn thấy ta ngoài miệng nói như vậy, nhưng ngữ khí nói chuyện căn bản là không có nửa điểm muốn xin tha thứ. Hắn nói chuyện không nghiêm túc như vậy, nhưng tại sao mình lại không hề có ý trách cứ hắn đây?
- Đến đây, cùng ta ngồi xuống nói chuyện đi.
Ta cầm tay của nàng, đi đến một tảng đá bên cảnh bờ sông.
Cả hai chúng ta đồng thời ngồi xuống, nhất thời đều trầm mặc, không nói một lời. Tình cảnh không khỏi có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
Nhu dường như lúc này mới chú ý tới ta vẫn đang cầm lấy tay nàng, lập tức rụt tay về, cúi đầu nhìn dòng nước trước mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!