Chữ thương () thuộc bộ nhân (), có nghĩa là vết thương, không phải là yêu thương.
Dát dát ..... thanh âm vang lên.
Ta nheo mắt nhìn về phía trước, trong lòng có kích động, cũng lại rất bình tĩnh, dường như rất là mâu thuẫn. Đứng trước cảm tình của thân nhân, tâm cảnh của ta dường như hoàn toàn thất thủ, nhưng ta cam tâm tình nguyện.
Theo cánh cổng mật thất vừa mở ra, một luồng ánh sáng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào trên người ta, làm cho ta không thấy rõ lắm tình hình bên ngoài. Một lúc lâu sau, ta đã nhìn rất rõ ràng. Bên ngoài có một đám người đang đứng bất động nhìn ta, không có một ai phát ra âm thanh.
Dường như đã lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh mặt trời. Ánh nắng chiếu lên người thật sự là thoải mái. Các người có khoẻ không? Các người vẫn quan tâm đến ta như vậy. Ta biết trên thế giới này đối với ta tốt nhất ngoài mẫu thân ra chính là các người, có lẽ còn có người cha đã đuổi ta ra khỏi gia môn.
Sau khi từ trong mật thất bế quan đi ra, ta cảm thấy mình đối với phụ thân dường như đã không còn phẫn nộ như lúc đầu. Có lẽ ông ấy cũng có nỗi khổ trong lòng, ta thản nhiên nghĩ như vậy.
Trương đại thúc vẫn không hề thay đổi, chỉ là càng trẻ thêm. Đôi mắt càng sáng hơn, càng có khả năng nhìn xuyên thấu hơn.
Nhất cử nhất động hoàn toàn hòa hợp với hoàn cảnh chung quanh ......
Đại nương dường như một điểm cũng đều không thay đổi, bộ dáng vẫn giống như chỉ mới ba mươi tuổi. Chỉ là bên trong vẻ ôn nhu hòa thiện có lộ ra một chút khí thế của cao thủ biểu hiện bà không phải là một phụ nhân bình thường.
Vương ca và Vũ tỷ cũng không có thay đổi gì.
Chỉ là Vương ca càng thêm trầm ổn, một cỗ khí thể trên người hắn chậm rãi khuếch tán ra chung quanh. Đó là khí thế chỉ có một người thành đạt, một người ở địa vị ới có thể phát ra. Mà Vũ tỷ dường như có chút điềm đạm nho nhã hơn, không còn bộ dạng tinh nghịch thích làm nũng như trước kia nữa.
Xem ra Vương ca dạy dỗ thật là tốt a!
Hai huynh đệ kia đầu bóng lưỡng giống nhau như đúc, không cần phải nói nhất định là hai đồ đệ của ta. Ánh mặt trời chiếu vào cái đầu trọc của hai tên này phản quang lại, làm cho ta cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều. Dường như không lâu, lại dường như thật lâu trước kia cũng như vậy.
Điểm khác biệt duy nhất chính là trên mặt đã không còn nét ngây thơ. Trên người phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ biểu hiện công lực của bọn họ là phi thường cao.
Cái tên trên tay cầm một cây quạt kia dám chắc là A Vũ. Một bộ dáng phiên phiên giai công tử (nhẹ nhàng thanh thoát), đã không còn vẻ non nớt như trước kia. Trên người hiện lên khí tức nho nhã.
Xem ra cái tên đẹp trai nhất kia nhất định là đại ca ta. Thân thể rất là tráng kiện a! Cơ nhục trước ngực hiện lên rất rõ ràng, vai hổ lưng gấu. Dễ dàng nhận thấy hắn đã là một thanh niên trưởng thành. khí thế trên người phát ra làm cho ta cảm thấy kinh hỉ: Hắn đã đạt đến cảnh giới nhất phẩm.
- Mọi người khoẻ không, đã lâu rồi không gặp a, ha ha ......
Ta suy nghĩ đã lâu cũng không biết nói gì cho tốt, không thể làm cái gì khác hơn là cười ha ha như vậy.
Vương ca, Vũ tỷ, Trương đại thúc, đại nương, A Vũ, Lý thị huynh đệ, cùng với Lang Phong đại ca, tất cả đều nhìn ta.
Trước mặt bon họ là một người có khí tức mờ ảo.
Trên người ẩn hiện khí chất xuất trần của một nam tử. Có thể gọi hắn là một thiếu niên. Không giống, dựa vào nhãn lực nhìn người của bọn họ sai được. Có thể nói hắn là một người thành niên, nhưng mà bộ dáng của hắn lại tuấn tú giống như một thư sinh.
Thiếu gia đã đi vào đó mười năm, đi ra hẳn là một thanh thiếu niên mười tám tuổi. Nhưng mà ......
Trương đại thúc nhìn ta, liếc mắt một cái đã khẳng định ta chính là hiền chất của ông ta. Tuy nhiên ánh mắt ta bây giờ so với trước kia càng làm cho ông ta nhìn không thấu. Nhưng mà ông ta khẳng định là thế gian này chỉ có hiền chất của mình mới có thể làm ình nhìn không thấu.
Phải biết rằng bây giờ mình đã đạt tới cảnh giới nhị phẩm, năng lực nhìn người khác cũng tiến bộ hơn rất nhiều. Hiện tại còn có người có thể làm ình nhìn không thấu, cũng chỉ có hiền chất đã tạo ra biết bao nhiêu kỳ tích mà thôi.
- Hiền chất, đã lâu không gặp.
Không nghĩ đến cảnh giới của ngươi bây giờ lại cao như vậy, làm cho ta càng ngày càng nhìn không thấu. Lão phu thật là bội phục, ha ha!
Trương đại thúc nhìn ta cười nói, dường như rất bình tĩnh. Nhưng mà bàn tay của có chút run run biểu hiện ông ta bây giờ kích động đến cỡ nào.
Phải biết rằng trước kia ông ta đã là đệ nhất ngọc thạch điêu khắc sư, bây giờ đã thêm mười năm, bới vì bản thân đã đạt đến cảnh giới cảm ngộ được tự nhiên, công lực đã đạt đến cảnh giới nhất phẩm. Muốn bàn tay của ông ta không thể khống chế run run như vậy, cơ hồ không có khả năng.
Nhưng hiện tại lại phát sinh như vậy, có thể tưởng tượng được Trương đại thúc kích động đến cỡ nào.
Mọi người cũng đều biết bản lĩnh nhìn người của Trương đại thúc. Hơn nữa bọn họ đã cảm nhận được ta trên người cỗ khí tức xuất trần trên người ta vô cùng quen thuộc. Bọn họ không hề có một điểm hoài nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!