Lúc này Tinh Phong Trang Viên đang được bao trùm bởi một bầu không khí vui vẻ.
Một âm thanh của bạo trúc (1) bất ngờ vang lên, một quang cảnh mỹ lệ hiện ra trên bầu trời của Mộng Trung Hồ. Mặt nước hồ xanh biếc tựa như một chiếc gương muốn đem tất cả cảnh sắc mỹ lệ thâu vào bên trong làn nước.
Quang cảnh trên bầu trời và mặt nước như hòa cùng với nhau tạo thành một bức tranh vô cùng tráng lệ.
Lúc này nhóm người chúng ta đang ngồi cùng với nhau ở trên chiếc cầu bắc ngang qua Mộng Trung Hồ. Ngay cả chiếc bàn dài thường dùng để ăn cơm cũng đem đến đây.
Chúng ta vừa ăn vừa cười nói với nhau, rất là tự nhiên!
- Nhị đệ, qua năm sau đệ nhất định phải bế quan thật à! Hơn nữa một lần bế quan cũng phải mất vài năm thậm chí là mười năm, chúng ta sẽ rất lâu không được gặp mặt nhau. Đệ có thể nào giảm thời gian bế quan xuống một chút được không?
Lang Phong đại ca nhìn ta, trong mắt đã mơ hồ ngấn lệ.
Nhất thời mọi người chung quanh đều im lặng nhìn ta. Mặc dù ai cũng biết lần này ta là bế quan, chứ không phải là đi chết, nhưng mà nghĩ đến phải xa cách trong thời gian dài như vậy, mọi người đều cảm thấy rất khó tiếp nhận.
Ta đưa mắt nhìn những thân nhân đã cùng ta phấn đấu. Là bọn họ trong lúc ta cô đơn nhất, bất lực nhất đã ở bên cạnh cùng ta. Là bọn họ đã không hề coi thường ta chỉ là một tiểu hài tử bị trục xuất khỏi gia môn, giúp đỡ ta, hoàn thành mộng tưởng của ta.
Bọn họ chưa hề có một lời oán trách.
"Ha ha ha, đã là thân nhân rồi thì còn suy nghĩ gì nữa!" Ta thoát ly ra khỏi thế giới nội tâm của mình, nhận thấy bọn họ vẫn đang tiếp tục nhìn ta.
- Tại sao tất cả lại như vậy chứ!
Ta bất quá chỉ là luyện công một chút mà thôi, có gì mà phải lo lắng, đâu phải là sinh ly tử biệt chứ. Được rồi, hôm nay là đêm giao thừa, mọi người chúng ta đều phải vui vẻ.
Mọi người cười lên đi nào, có nghe thấy không, ha ha ha ......
- Tốt, mọi người đều đang rất cao hứng, tới đi, mọi người cùng nâng chén đi, uống nào!
Vương ca đứng lên lớn tiếng nói.
- Uống đi!
- Uống nào!
......
Tất cả mọi người đều nâng chén lên, nhìn nhau cười, đồng thời cạn chén.
Đám hạ nhân ở bên hồ đem phong pháo hoa lớn nhất buổi tối hôm nay bắn một phát oanh thiên hưởng lên bầu trời. Một chùm pháo hoa nổ tung, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc chiếu khắp nơi. Tất cả chúng ta đều rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở lan can cầu nhìn lên quang cảnh mỹ lệ trên bầu trời.
Ta đưa mắt nhìn đám thân nhân chung quanh ai cũng đang vui vẻ, nở một nụ cười, lại ngẩng đầu lên nhìn một chùm pháo hoa đang nở rộ. Đêm nay thật là một đêm khó ngủ!
Trong chớp mắt, tết âm lịch của năm nay đã trôi qua.
- Vương ca, bây giờ ta phải lập tức ra ngoài. Huynh ở chỗ này chờ ta, đồng thời coi chừng mọi người. Tối hôm nay trở về cũng sẽ là thời điểm ta bế quan.
Ta nhìn Vương ca, kiên định nói.
- Thiếu gia, đêm nay người sẽ bế quan! Cái này, cái này cũng quá vội vàng đi. Hay là ở cùng với mọi người thêm một lát nữa đi!
Vương ca trong mắt toát ra thần sắc không nỡ.
Vương ca đã nhìn ta lớn lên, cảm tình của hắn đối với ta rất sâu đậm. Bây giờ phải phân ly với ta trong một thời gian dài, trong lòng không thể tiếp thụ được cũng là chuyện bình thường.
- Vương ca, sớm hay muộn gì cũng phải bế quan.
Bế quan sớm thì xuất quan cũng sớm, vậy thôi! Đừng lo lắng, sau này nếu có sự tình gì phát sinh, chỉ cần đến bên ngoài cửa nơi ta bế quan lớn tiếng gọi, ta sẽ ra ngay. Nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!