Ta lúc này quả thực là vô cùng cao hứng, vừa đi ra khỏi thông đạo mật thất, ta kinh ngạc phát hiện ra bên ngoài đã đứng một đám người, Vương ca của ta, Vũ tỉ, Đại nương, Trương đại thúc. Hai tên đồ đệ của ta cùng với đám A Vũ.
Trông thấy ta đến bọn họ đều có vẻ vô cùng cao hứng, đều lộ ra vẻ tươi cười.
Vương ca trông thấy ta, tựa hồ như là thở phào một hơi, mặt lại khôi phục lại nét cười hắn luôn có, quay về phía ta cung kính nói:"Thiếu gia, mấy người chúng ta vừa mới nghe thấy tiếng người cười mới đi đến chỗ này.
Thiếu gia không biết chứ, ngài lần này thực sự là dọa chết chúng ta, ngài ở trong cái mật thất đó suốt hai tuần lễ, chúng ta còn tưởng là ngươi xảy ra sự tình gì rồi. Hơn nữa, cửa xuống cái mật thất đó lại không mở ra được, chúng ta đều cuống đến phát điên rồi."
Mầy người Vũ tỉ các nàng đều nhìn ta cười, xem ra ta bây giờ rất tốt, đều lộ ra thần sắc yên tâm.
Ta thật sự là rất cảm động, trong lòng tê tê, tựa hồ như nước mắt cũng đã muốn chảy ra, ta cười cười với bọn họ, nước mắt còn chưa kịp chảy ra đã bị ta làm cạn đi rồi.
Ta cũng là có chỗ không có ý tứ, không nói rõ ràng với bọn họ, tu chân giả bế quan một lần, mấy tuần lễ coi như là còn ngắn, vài năm vài chục năm thời gian đều là rất bình thường.
Bọn họ đều là người thường, làm sao biết được sự tình của tu chân giả?
"Vương ca, là ta không nói rõ với các ngươi, đạt tới cảnh giới như ta đây, bế quan mấy tuần còn là ngắn đấy, vài năm hay vài chục năm đều rất bình thường, đợi đến khi các ngươi tu luyện xong bí tịch"Thái cực âm dương quyết
"này xong, cũng sẽ như vậy. Sau này không cần lo lắng nữa. Sau một thời gian nữa, phỏng chừng là sau khi ta chấm dứt khóa học ở Quốc võ học viện sẽ đi tìm một chút tài liệu, sau đó sẽ bế quan, khi đó phỏng chừng sẽ mất vài năm đấy."
Ta vừa mới nói đến đây, bọn họ đều trợn tròn hai mắt vẻ không dám tin. Chuyện này quá khó tin đi, luyện công một lần đã vài năm rồi, người ta còn sống được bao lâu chứ?
"Ta nhìn dáng vẻ mơ hồ của bọn họ, ta đã biết là bọn họ suy nghĩ cái gì."Mọi người sau khi đột phá được tầng thứ chín, có thể tu luyện được pháp quyết lợi hại hơn.
Mà sau khi đột phá tầng thứ chín, các ngươi cũng đã có thể trường sinh bất lão rồi, các ngươi còn lo gì vài năm hoặc vài mươi năm thời gian ảnh hưởng tới các ngươi kia chứ?
"Ta nói xong tất cả mọi người đều cười, gỡ bỏ được khúc mắc."Sư phụ, ngươi nói ngươi sau khi kết thúc khóa học sẽ bế quan một lần mất mấy năm sao? Vậy thì sau đó, không phải đã trở thành một người trưởng thành rồi sao?" Lý Đại còn nhớ rất kỹ ta vừa rồi đã nói, bây giờ vẫn khó có thể tin tưởng, mà cũng cảm thấy có chút quái dị.
Tiến vào mật thất là một tiểu hài tử, đến khi đi ra đã là một người trưởng thành. Đổi lại là bất cứ ai gặp phải loại sự tình này cũng có chút không quen.
Ta cười cười, tiểu tử này suy nghĩ thực là xa a, đều trách ta tu luyện quá nhanh thôi. Tu chân giới chưa từng có cao thủ kim đan kỳ nào nhỏ như ta a! Bọn họ đến kim đan kỳ đều đã trưởng thành rồi, trước và sau khi bế quan đương nhiên không có khác biệt rõ ràng.
Nhưng ta vẫn phải bế quan, bởi vì ta muốn luyện ra phi kiếm và linh chiến giáp của chính ta, đây chính là thứ ta dùng tính mạng để song tu cùng a. (Song tu này là cùng tu luyện, không phải … a.)
Không đúng, ta bây giờ đã tu luyện
"Phục ma kim cương quyết", thân thể đã không cần linh giáp bảo vệ nữa rồi. Khi ta đến cảnh giới càng cao,
"Phục ma kim cương quyết" cũng sẽ càng thêm lợi hại, ta bây giờ không nhất định phải tu luyện phi kiếm cái loại đó nữa rồi!
Tính ra, ta đã nói với bọn họ là ta muốn bế quan, chẳng lẽ bây giờ lại thay đổi, như vậy cũng quá là mất mặt đi. Huống chi thêm một tầng bảo vệ là thêm một tầng an toàn a!
"Mọi người đừng nói chuyện nữa, ta đói bụng rồi, mau mau đi ăn cơm thôi!"
Mọi người lúc này mới nhớ tới tên đại biến thái ta đã hai tuần không ăn uống rồi, lại cũng không có cảm giác gì, đến bây giờ mới nói là đói bụng. Thật sự là không phải chỉ biến thái bình thường a.
Ta thấy tất cả mọi người không động đậy gì, chỉ dùng một loại ánh mắt khiến cho ta rất …. nhìn ta, ta đánh phải đi nhanh thâm một chút, bị bọn họ nhìn như vậy, ta không cần đi ăn cơm nữa rồi.
"Bây giờ đã giữa trưa rồi, mấy người bọn Lang Phong như thế nào vẫn còn chưa về, hắn không phải là để cho chúng ta để bụng đói chờ hắn đấy chứ?"
Một đám người bọn ta đều ngồi trong đại sảnh, trên bàn đã bày biện xong xuôi thức ăn cho bữa trưa, nhưng đại ca Lang Phong vẫn chưa về, chúng ta vẫn chỉ có thể chờ.
"Lý đại a, ngươi xem sư phụ ngươi đã hai tuần không ăn uống gì rồi, bây giờ cũng không giống các ngươi không chịu được hô đói. Ngươi phải học sư phụ ngươi cho tốt a! Người trẻ tuổi, không ăn một chút thì có làm sao?"
Vũ tỉ ở một bên đi tới bên cạnh Lý Đại, vỗ vỗ vào vai hắn, ngữ khí ra vẻ là trưởng bối giáo huấn vãn bối.
Lý Đại mở to hai mắt nhìn Vũ tỉ, nhưng vẫn không nói được gì. Mặc dù Vũ tỉ so với hắn chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng tốt xấu gì cũng là tỉ tỉ của sư phụ Lý Đại hắn a, Lý Đại hắn so với người ta nhỏ hơn một bối a, hơn nữa chính thức quản sự của cả trang viên lại là tướng công của Vũ tỉ a.
Chúng ta nhìn thấy Lý Đại như vậy, không nhịn được bật cười to …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!