Chương 30: (Vô Đề)

Rồi ngày đó cũng đến, trong Tinh Phong trang viên cũng không có việc gì, đơn giản là quá nhàm chán, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày khai giảng rồi, ta và mọi người có thể cùng nhau khởi hành.

Ta đứng hồi lâu bên bờ hồ, hài lòng nhìn qua Tinh Phong trang viên một lượt, mọi thứ ở tại nơi này tựa hồ đều rất tuyệt mỹ. Ta hít sâu một hơi, đem hơi thở mới của Mộng Trung Hồ(hồ trong mơ) hấp thụ vào tận phế phủ.

Nguyên lai cái hồ nhân tạo này cũng có một tên riêng, có thể là một cái tên không dễ nghe, nhưng trực tiếp gọi thẳng là hồ nhân tạo lại không được thi vị lắm, qua sự thống nhất của mọi người, tên của nó đã ra đời:

Mộng Trung Hồ (hồ trong mơ), trong sự ra đời của Mộng Trung Hồ, ám chỉ giấc mộng của chúng ta cũng sẽ trở thành hiện thực.

- Đại ca, đi thôi.

Muộn học rồi, huynh ăn rồi phải không?

Ta nhìn vào bàn ăn của chúng ta thốt lên.

Lang Phong đại ca lo lắng chạy đến từ bàn thức ăn, trên tay y cầm lấy vài cái bánh bao, khóe miệng còn vương miếng bánh chưa kịp nuốt trọn. Cứ vậy y lớn tiếng đáp lời ta:

- Nhị đệ, ngươi cũng có phần quá đáng đó.

Ngươi không biết là đại ca của ngươi không có được tu vi như ngươi, có thể ngươi không cần ăn, ta còn phải ăn chứ, người sau này nhất định phải ăn cùng ta, không ăn cũng phải nhìn ta ăn, ta không được ăn, ngươi cũng đừng hòng đi.

Y vừa quát, vừa nhét bánh bao vào mồm nuốt xuống.

Ta chỉ còn có thể nhăn mặt cười khổ, ai bảo chính mình hôm nay khi phụ y làm gì, hiện tại y bắt ta dù không ăn cũng phải ngồi xem y ăn, điều này không phải là quá đáng sao, nhưng y lại là đại ca ta, ta có thể làm gì bây giờ, chỉ đành có cách là đáp ứng yêu cầu đó thôi.

- Đi, đi sớm thôi, hôm nay là ngày đầu tiên, ta nên đến sớm, có không ít người cần phải biết.

Ta hướng về phía Lăng Phong đại ca thúc dục.

Lăng Phong đại ca nghe sẽ được quen biết nhiều người, lập tức đem mấy cái bánh trong tay há miệng nuốt lấy nuốt để, miệng lầm bầm những từ không rõ:

- Đi, đi nhanh lên.

Ta đi thôi.

Trông thấy bộ dạng đó của y, ta chỉ có thể cười cười, hướng Quốc Vũ học viện đi đến.

- Oa, nhị đệ, hôm nay ở đây thật náo nhiệt, ở bên ngoài có rất nhiều xe ngựa và kiệu, còn có thật nhiều người hầu, thật sự quá hưng phấn rồi!

Lăng Phong đại ca lại bắt đầu trở về bộ dang ngây ngốc, sợ lớn hãi nhỏ đó ra.

Ta nhìn qua, hào môn quý tộc nơi đây thật quá nhiều, tự nhiên xe ngựa cùng kiệu cũng phải nhiều thôi, nhưng càng nhìn càng khiến ta trong lòng chấn động và kinh ngạc. Ta chợt thoáng thấy ba gã đồ đệ mới thu của ta xuất hiện tại cổng lớn, dường như bọn họ cũng vừa phát hiện ra ta.

- Sư phụ, các ngài cũng đã đến, chúng ta đợi người cả một thời gian dài rồi.

Ba người bọn Xi Vưu từ cửa lớn bước lại, kích động kêu lên với ta. Trông như thể đối với ta rất là mong nhớ.

Ta hướng về bọn họ cười nói:

- Ba tên tiểu tử các ngươi đúng thật là chờ ta đã lâu lắm sao? Có thật không thể tin, ta vừa thấy các ngươi chỉ mới đến thôi.

Ta cố ý gạt bọn họ một lần, đúng là ta vốn đến sớm, nhưng lại không hề trông thấy lúc bọn họ đến, chỉ là ta không tin bọn họ có thể đến sớm hơn ta bao nhiêu.

- Sư phụ, kỳ thật chúng ta hôm nay cũng muốn đến sớm, chỉ là hôm nay chúng ta khi đi có chút chậm chạp, nên mới đến gặp muộn vậy, may mắn là chúng không quá chậm, nếu không chúng ta thật hối hận lắm.

Xi Vưu thực sự thông minh a, thật là giảo hoạt, một hơi khiến ta không biết phải nói bọn họ thể nào nữa. Nhưng hắn làm thế nào biết ta căn bản không thấy lúc bọn hắn đến, đương nhiên sư phụ như ta thì đồ đệ cũng phải lợi hại chứ!

- Đi thôi, chúng ta tiến vào học viện, đừng lãng phí thời gian nữa.

Lang Phong đại ca bên cạnh nói. Y thật sự rất muốn học tập tại học viện trứ danh này, thật sự đã không nhịn nổi khổng để chúng ta tiếp tục nói nhảm nơi này nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!