Chương 2: Hài Tử Vương

TTa hiện tại đã được sáu tuổi, năm vừa rồi đã tiến vào cảnh giới Tích Cốc sơ kỳ. Ta phảng phất như trở lại thời kỳ trẻ thơ, giao lưu cùng với những hài tử chung quanh, trêu chọc đùa giỡn. Ai! Hôm nay tiểu gia hỏa A Tinh sao giờ này còn chưa đến, đã muộn lắm rồi.

- Phong ca, Phong ca, Hương Vũ muội muội đang ở ngoài chờ huynh, đi nhanh lên!

Một tiểu hài tử mắt lớn mi cong, sắc mặt đỏ bừng, vừa chạy vừa gào vừa thở dốc.

- Tốt lắm, đi thôi!

Ta từ thạch sư trước cửa nhảy lên cao, tư thế phiêu dật hạ xuống đất. Ta phát giác bản thân càng ngày càng có cảm giác hài đồng, thậm chí ngay cả tâm cảnh cũng phát triển theo hướng trẻ thơ.

- Phong ca, Phong ca, muội ở đây, ở đây, đến nhanh đi, đến nhanh đi!

Một tiểu nữ hài so với ta còn nhỏ hơn, trên người mặc áo gấm màu tím, mái tóc tết lại thành một đôi sừng dê, cặp mắt lớn chớp chớp, sắc mặt hồng hồng, lúc này đang ở phía xa vẫy tay gọi ta.

- Hương Vũ, hôm nay muội chuẩn bị đi chơi ở đâu, Tiếu Lâm viên hay là Mộng Trung lạc viên?

Ta cười hì hì nhìn Hương Vũ. Ta đối với muội muội này cực kỳ yêu quý, thậm chí còn xem nàng như là thân muội muội. Chủ yếu là vì kiếp trước muội muội của ta đã chết khi còn rất nhỏ, cho nên hiện tại sự quan tâm và yêu quý của ta đều dành cho Hương Vũ.

Mỗi lần nhìn muội ấy cười ta đều cực kỳ cao hứng và vui vẻ.

- Phong ca, những nơi đó đều chơi hết rồi, không đi nữa. Muội nghe người lớn nói cái gì Dật Thúy lâu rất vui, còn có rất nhiều a di tốt chơi cùng, nhưng mà phải cần không ít tiền. Phong ca, huynh không phải có tiền sao?

Dẫn muội đến đó đi, được không…

Hương Vũ nhìn ta, cặp mắt đen láy lộ ra thần sắc khẩn cầu, hai tay nắm chặt áo ta không ngừng giật giật. Đáng tiếc là lần này ta không thể đáp ứng được.

- Phong ca, đệ cũng nghe người lớn nói ở đó chơi rất vui, đưa chúng ta đến đó đi mà!

Tiểu gia hỏa A Tinh này năm nay chỉ mới năm tuổi cũng muốn đến đó, trời ạ!

Dật Thúy lâu là địa phương gì? Đó chính là kỹ viện. Nếu để cho phụ thân biết được nhi tử chưa đến sáu tuổi mà ông tự hào nhất lại dẫn hai tiểu hài tử đến chơi kỹ viện, ông ấy không đánh chết ta mới là chuyện lạ.

May mắn là ta đã biết trước, nếu không đưa Hương Vũ và A Tinh đến đó chắc sẽ thành trò cười.

- Hương Vũ, không được, địa phương này không thể đến. Muội mà đến thì cha của muội sẽ đánh muội đó!

Vẻ mặt của ta vô cùng nghiênm túc. Ta mà không dùng vẻ mặt này, nha đầu này chắc chắc sẽ không chịu bỏ qua.

- Ừm, muội biết rồi, muội không thể đến.

Nhưng vì cái gì mà muội đến đó thì cha lại đánh muội?

Hương Vũ vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, tin rằng những chuyện trong lòng không hiểu Phong ca đều có thể uội ấy một đáp án.

Nhưng lần này muội ấy đành phải thất vọng, bởi vì Phong ca của muội ấy lại ngẩn người một hồi, sau đó nghiêm mặt nói:

- Đừng hỏi, hôm nay đến Tiếu Lâm viên đi!

- Ừm, muội biết rồi!

Nói đến đây, hai hàng nước mắt như muốn chảy ra.

Ta nói xong lại hối hận, sao lại đối xử với Hương Vũ như thế chứ? Nhìn bộ dạng Hương Vũ như muốn khóc, ta lập tức nắm lấy tay muội ấy:

- Hương Vũ, đừng khóc, là ca sai, đừng giận!

Dật Thúy Lâu này chờ khi muội lớn lên sẽ biết.

Hương Vũ lau nước mắt, dường như vẫn chưa hoàn toàn vui vẻ trở lại. Ta trong lòng thầm thở dài một hơi, tiểu hài tử này qua một lúc là quên thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!