Chương 12: Vô Hạ Bích Ngọc (hạ)

Ta thong thả đi đến trước mặt Trương đại thúc, nhìn ông ta, nhìn ánh mắt của ông ta, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian.

Trương đại thúc tên là Trương Cuồng, ông ta quả thật rất cuồng, mà cũng có tư cách để cuồng. Tuổi tác chỉ vào khoảng bốn mươi, nhưng ông ta đã trở thành long đầu trong nghề nghiệp điêu khắc sư.

Chính vì ông ta cuồng, cho nên ông ta mới dám lớn tiếng chửi mắng nhị công tử của Bảo Ngọc Tường, mặc dù ông ta thừa biết nhị công tử này là một kẻ tiểu nhân. Cho dù hiện tại đã lạc đến bước này, nhưng ông ta vẫn không hề hối hận.

Ông ta nhìn tiểu hài trước mặt, có cảm khác nhìn không thấu. Tuy nói nhìn người so với nhìn vật khó hơn nhiều, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra một chút. Nhưng tiểu hài trước mặt này thì cả một điểm cũng nhìn không ra.

Ngoại hình của hắn là một hài đồng, tư thế trầm ổn có lực giống một người thành niên cường tráng. Ánh mắt của hắn có sức sống của hài đồng, có sự thành thục của người trung niên, còn có sự thâm thúy đã trải qua thương tang của lão giả. Hắn rốt cuộc là người thế nào?

Hắn rốt cuộc có phải là tiểu hài tử hay không? Chẳng lẽ hắn là ẩn thế cao nhân đã phản lão hoàn đồng…

Ta mỉm cười, bởi vì ta nhìn thấy ánh mắt đó đã bắt đầu nghi hoặc…

- Trương đại thúc! Ta tuy là sư phụ của Trương Vũ, nhưng năm nay chỉ mới sáu tuổi, sang năm mới được bảy tuổi. Ta gọi ngài là Trương đại thúc nhé!

Ta chắp tay mỉm cười nói.

Trương Cuồng nhìn ta. Ông ta cũng biết nhi tử cũng kế thừa tính cuồng của mình, người bình thường căn bản không thèm nhìn đến, đừng nói là bái làm sư phụ.

Người trước mặt xem tướng mạo có vẻ như một hài đồng, nhưng có thể khiến cho nhi tử của mình bái làm sư phụ, xem ra nhất định là một cao nhân.

Trương Cuồng vẫn không tin Trương Tinh Phong chỉ là một tiểu hài tử, còn xem hắn là thế ngoại cao nhân.

Nếu như cao nhân muốn gọi ta là đại thúc, ta không thể cự tuyệt được. Ai biết được hắn đang nghĩ gì chứ!

- Ồ! Nếu đã nói như vậy, xin mời hiền chất vào nhà đàm đạo. Vũ nhi, con mau pha trà cho sư phụ, mang một phần thánh vũ quan âm của ta ra đây! Hiền chất, mời vào!

Trương Cuồng cùng ta tiến vào căn nhà trúc của ông ta.

"Chuyện gì thế này? Phụ thân làm sao chịu mang thánh vũ quan âm ra? Xem ra phụ thân đã nhìn thấy chỗ thần kỳ của sư phụ rồi!" Trương Vũ vừa nghĩ vừa bước nhanh vào phía sau nhà.

- Trương đại thúc!

Trương Vũ nói đại thúc là một vị ngọc khí điêu khắc sư cực kỳ inh lợi hại có phải không?

Ta ngồi trên chiếc ghế trúc trong phòng, nhìn Trương đại thúc nói.

- Không dám, không dám! Chỉ có thể nói là có chút danh phận thôi. Ha ha!

Trương đại thúc ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ tự hào. Người khác khen ngợi ngươi tại phương diện mà ngươi tự hào nhất, không cao hứng mới là lạ.

- Trương đại thúc!

Ta từ chỗ Lý Tứ ngẫu nhiên lấy được hai khối cực phẩm ngọc thạch, xin đại thúc xem qua!

Ta từ trong người lấy ra hai khối cực phẩm ngọc thạch để trên bàn đá.

Cặp mắt của Trương đại thúc trong khoảnh khắc sáng lên, cẩn thận quan sát hai khối ngọc thạch, một lúc lâu sau mới thở dài nói:

- Khối ngọc thạch này là loại rất hiếm thấy, là ngọc tinh, vương giả trong các loại ngọc. Nó là tinh túy của một mỏ ngọc, nó có thể dùng để an tâm ngưng thần. Có điều nó lại quá cứng rắn, chỉ có kiếm mang mới có thể phá vỡ được. Có một vị nhất phẩm cao thủ làm nghề điêu khắc ư?

Hơn nữa đao dùng để điêu khắc phải thập phần ổn định, chỉ một chút run tay cũng có thể khiến cho cả sản phẩm bị hủy đi. Cho nên nói ngọc tinh mặc dù trân quý, nhưng lại không có tác dụng gì. Có điều chỉ vì nó quá hiếm, cho nên một khối ngọc tinh cũng bán được năm vạn lượng bạc.

- Vậy nơi nào có bán ngọc tinh?

Ta quả thật là không thể chờ được nữa.

- Mặc dù rất hiếm, nhưng chỉ cần đến cửa hàng đấu giá yêu cầu là có thể mua được. Kỳ thật thượng phẩm ngọc thạch mới tốt, nó vừa có tác dụng an tâm ngưng thần, lại còn tiện nghi hơn. Ở đây ta có một khối thượng phẩm ngọc thạch, nếu hiền chất không chê, xin cứ lấy mà dùng!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!