Đoàn người chúng ta theo mấy gã tiểu binh thẳng đến sơn trại. Lúc này hiện ra trước mắt ta là hai chiếc rương lớn. Thật đau đầu, mấy cái rương lớn này đúng là khó xử lý nhất.
- Sư phụ! Sư phụ ta đâu rồi?
Lý đại khẩn trương hỏi.
Trương Vũ bên cạnh cũng rất nghi hoặc, nhưng hắn lại cứ một mực nhìn ta. Không lẽ hắn nhìn ra hài đồng trước mắt lại là sư phụ của bọn hắn? Không thể nào!
Mật kỹ của Thiên Tâm tông ta (kỳ thật là mật kỹ của Tu Chân giới, nhưng ở thế giới này cũng chỉ có mình ta là tu chân giả, ta nói nó thuộc về ai thì nó thuộc về kẻ đó) hắn làm sao có thể nhìn ra.
Ta mỉm cười, thân thể từ từ biến hóa, biến thành hình dạng của Kiếm Thần Toái Vũ.
Lý Đại ở một bên ngơ ngác nhìn ta:
- Sư phụ? Ngài là sư phụ?
- Đúng vậy!
Ta cười cười nhìn hắn
- A a a… Sư phụ ta có pháp thuật biến hóa, sư phụ ta là thần tiên…
Lý Đại vừa nhảy vừa la lớn, khiến cho bọn tiểu binh của sơn trại xung quanh đều nhìn về huớng này. Hừm! Lý Đại này phản ứng so với bọn Vũ tỷ sao khác nhau nhiều thế?
- Lúc nãy ta vừa nhìn thấy một tiểu hài biến thành một cao thủ kiếm thuật. Ai! Là thật, ta thật sự vừa nhìn thấy mà!
Một gã tiểu binh vừa nhìn thấy ta biến hóa liền khoe khoang với đồng bạn, nhưng kết quả… không ngờ là đồng bạn lại tránh xa khỏi hắn, biểu tình giống như là không quen biết.
- A Vũ! Vừa rồi ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ đã nhận ra ta là sư phụ của ngươi ư?
Ta hỏi tam đồ đệ. Vấn đề này vẫn luôn khiến cho ta khó hiểu.
- Đồ nhi làm sao có thể nhìn ra loại tiên thuật này! Chỉ có điều lúc bên dưới chân núi, lúc đầu trong xe căn bản không có sư phụ, chỉ có một tiểu hài. Sau đó tiểu hài không thấy đâu, sư phụ lại xuất hiện. Vừa rồi sư phụ lại biến mất, còn tiểu hài lại xuất hiện.
Cho nên đệ tử mới cảm thấy hoài nghi. Nhưng thật sự vẫn khó tin thế gian lại có loại tiên thuật như thế!
Tam đồ đệ của ta vẻ mặt sùng bái.
Có thể khiến cho tam đồ đệ như vậy, ta cũng cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng lập tức ta lại nghĩ đến mục đích, liền hỏi đại đồ đệ của ta:
- Tìm kiếm tiền tài kết quả thế nào rồi?
- Sư phụ! Bọn đệ tử đã mang toàn bộ tài sản của sơn trại ra đây, tổng cộng ước chừng ba mươi lăm vạn lượng bạc.
Lý Đại vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Tại sao lại không có những tài vật khác? Cướp đoạt không thể nào chỉ có tiền được. Những kim ngân châu báu đâu rồi?
Vũ tỷ nghi hoặc hỏi.
- Còn phải nói, nhất định là ở tiểu kim khố của Lý Tứ rồi. Ta đã bảo nhị đệ ở đó trông chừng. Đi, chúng ta đến đó xem thử rốt cuộc có bảo bối gì!
Tiểu tử Lý Đại này không ngờ lại không chờ ta mà dẫn đầu đi trước, thật quá không tôn trọng sư phụ này.
- Lý Đại, ta vẫn còn chưa đi đấy!
Ta lãnh khốc nhìn hắn.
Lý Đại vừa nhìn thấy dáng vẻ của ta, trong lòng thầm than:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!