Chương 10: Kiếm Thần Toái Vũ

Ta kinh ngạc nhìn thiếu áo tím niên này. Hắn cũng đang nhìn ta, không hề lo lắng chút nào, thập phần trầm tĩnh. Ta là địch nhân của bọn hắn, vậy mà hắn không hề sợ hãi chút nào.

- Đại hiệp, xin ngài thu chúng tôi làm đồ đệ.

Chúng tôi đều là những đệ tử rất tốt, thiên phú rất cao, cũng có quyết tâm rất lớn. Ngài thu chúng tôi làm đồ đệ, nhất định sẽ rất hài lòng. Chúng tôi sẽ khiến ngài vẻ vang…

- Dừng!

Ta quát lớn một tiếng, quay đầu lại nhìn hai gã thiếu niên trọc đầu đang há miệng, muốn nói nhưng lại không dám nói. Chuyện gì thế này? Hai tên gia hỏa này không ngờ lại muốn bái ta làm sư phụ. Ha, cũng không tệ!

Ta đến thế giới này vẫn còn chưa có đồ đệ (ngươi chỉ mới sáu tuổi, ai mà bái ngươi làm sư phụ). Xem hai hai tên gia hỏa này là thân thể hỏa thuộc tính trời sinh, hình như sinh mệnh nguyên lực cũng cao hơn nhiều so với người bình thường.

Thu nhận bọn chúng, sau này ta cũng có thể vẻ vang, hơn nữa trên đường cũng có người hầu hạ. Đúng vậy, nên thu nhận bọn chúng!

- Hai tên gia hỏa các ngươi muốn gia nhập Thiên Tâm tông ta cũng không phải là không được, chuyện này chủ yếu là phải xem tạo hóa của các ngươi. Kỳ thật còn phải xem tư tưởng đạo đức và tố chất của các ngươi ra sao, chẳng hạn như là có tôn kính sư trưởng hay không.

Ta nhìn bọn chúng, thể hiện dáng vẻ bậc thầy.

- Vâng, sư phụ! Chúng tôi sẽ phi thường tôn kính sư phụ. Sư phụ bảo chúng tôi hướng đông chúng tôi nhất định sẽ đi về hướng đông, sư phụ bảo chúng tôi đi về hướng tây chúng tôi nhất định sẽ đi về hướng tây, sư phụ uống trà chúng tôi đun nước, sư phụ ngủ chúng tôi giữ cửa…

Hai cái đầu trọc dưới ánh mặt trời tỏ ra rất sáng lạn. Ta phát giác có chút ưa thích hai gã tiểu tử này, đánh thì dũng mãnh xông lên trước. Nhìn dáng vẻ bọn chúng đối với ta, xem ra luyện công cũng cực kỳ nỗ lực, đối với sư phụ ta cũng có tôn kính, cũng có hiếu tâm.

Không tệ, không tệ!

- Ừm, cũng không tệ! Tạm thu nhận các ngươi. Sư phụ ta rất ít khi thu đồ đệ, các ngươi là khai sơn đại đệ tử của ta, sau này phải nỗ lực biểu hiện, biết chưa?

Ngữ khí của ta giống như trưởng bối đang giáo huấn vãn bối.

- Vâng, sư phụ! Sư phụ à, Thiên Tâm tông chúng ta hiện tại có bao nhiêu người, có nhiều như Thiếu Lâm không?

Hai tên đại đệ tử hy vọng nhìn ta.

Bọn chúng sau khi nhìn thấy võ công của ta, có lẽ đã cho rằng môn phái của ta khẳng định là một đại môn phái, cũng vì có thể gia nhập đại môn phái như vậy mà cảm thấy tự hào.

Ai nha! Hiện tại thế giới này không hề có Thiên Tâm tông. Thiên Tâm Tông này không phải chỉ có một mình ta hay sao? Hắc! Ta tại thế giới này kiến lập Thiên Tâm Tông, ta không phải là khai tông tổ sư sao?

Tính ra các sư môn trưởng bối tại Tiên giới có biết cũng chẳng sao, ta chẳng phải là vì Thiên Tâm Tông mở chi nhánh hay sao?

- Cái này… Thiên Tâm tông này của chúng ta chỉ có một mình ta. Ta chính là khai sơn tổ sư, các ngươi sau này là cũng là nguyên lão của Thiên Tâm tông.

Ta nhìn hai tên đại đệ tử.

Ta không nghĩ bọn chúng sẽ không nể mặt ta.

- Sư phụ, thật sao? Chúng con là nguyên lão của Thiên Tâm tông. Ha ha! Chúng ta là nguyên lão. Ha ha…

Hai đồ đệ khả ái của ta thập phần cao hứng.

- Sư phụ! Xin hỏi sư phụ tại giang hồ có danh hiệu là gì? Sư phụ trước đây của chúng con hiệu xưng là Vô Địch Thần Quyền, sau y bị một kẻ gọi là

"Thiên Ngoại Phi Tiên" đánh bại. Sư phụ gọi là gì, so với bọn họ có lợi hại hơn không?

- Sư phụ ta gọi là Kiếm Thần… Toái Vũ, so với mấy người đó lợi hại hơn nhiều. Ta so với đại lục thập đại cao thủ cũng không kém bao nhiêu.

Hừ!

Ta không có biện pháp, đành phải dùng đạo hiệu của kiếp trước, chỉ bất quá phía trước thêm vào hai chứ Kiếm Thần mà thôi. Nói thật cái danh hiệu này nghe rất lãnh khốc.

- Sư phụ thật lợi hại!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!