Chương 9: (Vô Đề)

Bùi Chiêm nhìn chằm chằm bát nước, không nói một lời, rồi bất ngờ đứng dậy, hất tung bát nước xuống đất. 

Hắn giận dữ ném Bùi Quân Hành đang ôm trong lòng xuống nền, ánh mắt tối sầm, lạnh lẽo nhìn Nhan Tẩm Tuyết: 

"Ngươi còn gì để nói?" 

Nhan Tẩm Tuyết khóc lóc như mưa, gào lên: 

"Bùi lang, là bọn họ vu oan thiếp!"Chắc chắn có người đã động tay chân vào nước, thiếp thực sự không có, Quân Hành là con ruột của chàng, là cốt nhục của chàng mà!Thảo nào.

"Bùi Chiêm cười lạnh, nhưng ánh mắt lại không hề có chút ý cười:"Thảo nào nàng vừa vào phủ đã lập tức đòi đưa biểu ca của mình vào, hóa ra là để tiện cho các người tư thông. 

"Ngươi đúng là đồ tiện nhân!" 

Hắn giáng một cái tát mạnh lên mặt Nhan Tẩm Tuyết, khiến nàng ngã gục xuống đất, khóe miệng rỉ máu, không thể nói thành lời. 

"Nhốt Nhan di nương vào phòng củi, không được cho ăn uống!" 

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Trương Kha đang quỳ dưới đất: 

"Còn gian phu, lôi ra ngoài đánh chết!" 

Đứa trẻ nhỏ Bùi Quân Hành khóc đến sưng cả mắt, nhào tới ôm chân Bùi Chiêm, giọng non nớt nghẹn ngào gọi: 

Cha, cha— 

Ánh mắt vô cảm của hắn rơi xuống người đứa trẻ, đôi mắt đen thẳm đầy lạnh lùng. 

"Đồ nghiệt chủng này, lôi ra ngoài đánh c.h.ế. t cùng!" 

Nhan Tẩm Tuyết trợn to mắt, định nói gì đó, nhưng một ngụm m.á. u đã phun ra trước. 

Khuôn mặt nàng đỏ bừng rồi tái nhợt, hai mắt trợn trắng, ngất lịm đi. 

10

Trương Kha vốn là một thư sinh yếu ớt, Bùi Quân Hành lại chỉ là một đứa trẻ. 

Cả hai người không chịu nổi mấy gậy đã gần như hấp hối. 

Đặc biệt là Bùi Quân Hành, nghe nói trước khi c.h.ế. t vẫn luôn khóc gọi: 

Cha ơi, cha ơi. 

Nhưng Bùi Chiêm hoàn toàn không mềm lòng, lạnh lùng sai người đánh cả hai thành một đống bầy nhầy. 

Có thể thấy trong lòng hắn tràn ngập hận thù. 

Bị người nữ nhân mình yêu thương nhất phản bội, lại sinh ra một đứa nghiệt chủng, sự nhục nhã và phẫn nộ đã làm hắn hoàn toàn mất lý trí. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Hắn sai người mang xác hai kẻ đó đi cho chó ăn. 

Ta lặng lẽ tìm người thu xếp, mua một chiếc quan tài nhỏ để chôn cất đứa trẻ. 

Nó vốn vô tội, nhưng An An của ta cũng vậy. 

Đôi tay ta đã nhuốm đầy máu, nhưng ta không sợ hãi, cũng không hối hận. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!