Chương 8: (Vô Đề)

Hôm đó, Bùi Chiêm đến viện của ta, do dự một hồi lâu rồi nói: 

"Tang Ninh, nàng xưa nay luôn là người hiểu chuyện." 

Vừa nghe câu nói này, ta đã biết hắn có ý gì. 

Trước đây là đứa trẻ. 

Sau đó là viện của ta. 

Giờ đây là danh phận. 

Nhan Tẩm Tuyết quả thật không để lại cho ta bất kỳ thứ gì. 

Ta gần như muốn bật cười. Hiểu chuyện sao? 

Chỉ vì ta không tranh không giành, chỉ vì ta cái gọi là hiểu chuyện, mà ta phải nhẫn nhịn từng bước ư? 

Ta ngẩng đầu, bình thản hỏi: 

"Không thể để nàng ta làm bình thê sao?" 

Ánh mắt Bùi Chiêm thoáng tránh đi: 

"… Tẩm Tuyết không đồng ý. Bình thê thì vẫn là bình thê, nhưng truyền ra ngoài không hay."Quân Hành sau này là thế tử của hầu phủ, xuất thân của nó không thể có vết nhơ.Vậy đem nó đến đây để ta nuôi dưỡng. 

"Như thế nó sẽ có một chính thất phu nhân làm mẹ." 

Bùi Chiêm nhíu mày: 

"Tang Ninh, đứa trẻ ấy là do Tẩm Tuyết mười tháng mang nặng đẻ đau mà sinh ra."Sao nàng lại nghĩ đến chuyện cướp nó khỏi mẹ ruột? Tẩm Tuyết sẽ đau khổ thế nào chứ? 

"Nàng cũng từng làm mẹ, sao lại nói ra những lời như vậy?" 

Hóa ra hắn biết. 

Hắn biết một người mẹ mất đi con mình sẽ đau đớn thế nào. 

Nhưng An An của ta đã chết, hắn chưa từng quan tâm. 

Bởi vì hắn không yêu ta, cũng không yêu An An. 

Hắn chỉ yêu người nữ nhân khác và đứa con mà hắn có với người ấy. 

Tình yêu thuở thiếu thời như những bông hoa nở rộ trong mùa xuân, tàn phai rồi rơi rụng, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh bùn nhơ. 

Giờ đây, khu vườn của hắn đã có những bông hoa mới nở. 

Bùi Chiêm đặt tay lên vai ta, giọng điềm tĩnh: 

"Sau này nàng chỉ thay đổi danh phận thành thiếp."Những thứ đáng thuộc về nàng sẽ không thiếu. 

"Quân Hành lớn lên cũng sẽ hiếu kính nàng."Tang Ninh, chúng ta—Chúa công! Chúa công!

"Hắn chưa nói hết câu thì bị cắt ngang. Trương di nương vội vàng chạy vào, quỳ sụp xuống đất:"Chúa công, đứa trẻ của Nhan di nương căn bản không phải con ngài!

"Bùi Chiêm kinh ngạc đến tái mặt, còn Trương di nương thì ngẩng đầu, mạnh mẽ nói:"Đứa trẻ đó là nghiệt chủng mà Nhan di nương có được khi tư thông với người khác!

"9 Đông viện đã lâu không náo nhiệt như hôm nay, tất cả người trong Bùi gia đều có mặt, một hàng thiếp thất quỳ rạp dưới đất. Trương di nương ôm lấy gò má sưng đỏ, đó là dấu vết từ cái tát giận dữ của Bùi Chiêm. Hắn nổi giận đùng đùng, quát:"Ngươi có bằng chứng gì?!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!