Chương 7: (Vô Đề)

7

Công bằng mà nói, đứa trẻ này quả thực rất đáng yêu, lại khỏe mạnh, gương mặt bầu bĩnh hồng hào, khiến ai nhìn cũng yêu thích. 

Cánh tay nhỏ xíu đưa ra, thịt non mềm trông chẳng khác nào khúc ngó sen trắng nõn. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

An An lúc nhỏ không được như vậy. 

Mẹ của con bé chỉ là một nha hoàn xuất thân thấp kém, cơ thể yếu ớt, lại sinh non. 

An An vừa chào đời đã nhỏ bé như mèo con, khóc cũng chỉ cất lên tiếng nhỏ xíu. 

Đại phu xem xong chỉ lắc đầu, bảo rằng chưa chắc nuôi được. 

Là ta ngày đêm mang con bé bên mình, khi không chịu b. ú sữa, ta phải từng ngụm ép uống, tỉ mỉ sắc thuốc, chế biến món ăn bổ dưỡng để bồi bổ cho con bé. 

Nhờ vậy mà An An mới có thể khỏe mạnh như bao đứa trẻ bình thường khác. 

Nhan Tẩm Tuyết nằm trên giường, cơ thể yếu ớt, hiếm khi thấy nàng không còn kiêu ngạo, hống hách. 

Ánh mắt nàng trở nên dịu dàng, nhìn đứa trẻ tràn ngập niềm vui của người làm mẹ. 

Nàng thật sự rất yêu thích đứa con này. 

Ta biết rằng, trong khoảnh khắc này, nàng có thể làm mọi thứ vì đứa trẻ. 

Ta quá hiểu tâm tư của một người mẹ. 

Khi một người nữ nhân có con, nàng sẽ có nhược điểm. 

Nhưng khi một người mẹ mất con, nàng chỉ còn lại sự bất chấp tất cả. 

Nhan Tẩm Tuyết hồi phục rất tốt, hơn hai tháng sau khi sinh đã lấy lại vóc dáng, khuôn mặt cũng trở nên hồng hào, rạng rỡ hơn. 

Bùi Chiêm vô cùng coi trọng trưởng tử của hắn, đặt tên là Quân Hành, với ý nghĩa

"Quân tử như ngọc Hành," tượng trưng cho viên ngọc thuần khiết và sáng ngời. 

Đứa trẻ quả thực rất ngoan, ít khóc, gặp ai cũng cười, đặc biệt quấn quýt với Bùi Chiêm. 

Từ khi Quân Hành ra đời, Bùi Chiêm dần ít đến viện của ta hơn. 

Đi ngang qua Tây viện, ta thường nghe thấy tiếng cười khúc khích của đứa trẻ. 

Qua cánh cổng viện, ta thấy Bùi Chiêm đang bế con phơi nắng trong sân, Nhan Tẩm Tuyết ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhìn hai cha con, cả ba trông thật hạnh phúc. 

Thật sự là một gia đình ba người an vui, đầm ấm. 

Đông viện của ta lại trở nên lạnh lẽo, hiu quạnh. 

Những hạ nhân biết điều đều bắt đầu đến Tây viện nịnh bợ. 

Ai cũng hiểu rằng ta không thể sinh con, còn trưởng tử của Nhan Tẩm Tuyết chắc chắn sẽ là chủ nhân tương lai của hầu phủ. 

Nhan Tẩm Tuyết ngày càng kiêu ngạo, thậm chí còn đòi lấy viện của ta. 

Nàng nói Đông viện ánh nắng tốt, có lợi cho đứa trẻ, muốn đổi viện với ta. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!