Hoá ra, gần đây Bùi Chiêm thường xuyên đến viện của ta, điều này khiến Nhan Tẩm Tuyết hoảng hốt, lo sợ mất đi sự sủng ái.
Thúy Đồng có một đứa đệ đệ nợ hàng trăm lượng bạc vì đánh bạc.
Nhan Tẩm Tuyết dùng số bạc này để mua chuộc nàng, xúi nàng hãm hại ta.
Nàng lén bỏ một lượng nhỏ lông ngỗng đã đốt thành tro vào bánh, vừa đủ để tạo ra dấu hiệu nghi ngờ, nhưng không gây hại lớn.
Thế nhưng, khi nàng đề xuất việc này với ta, ta đã nhận ra có điều bất thường.
Ta âm thầm thay bánh không có độc, mua lại toàn bộ trang sức nàng cầm cố, sau đó dùng một nghìn lượng bạc để khiến đứa đệ đệ của nàng trở mặt.
Loại người như gã, chỉ cần có tiền, chẳng cần quan tâm đến người thân.
Ta nắm chặt tay, gương mặt đau đớn nhưng ánh mắt vẫn bình thản:
"Phu quân, quả thật Thúy Đồng từng nói với thiếp chuyện bỏ độc, nhưng làm sao thiếp có thể làm điều tàn nhẫn như vậy?"Đó cũng là con của phu quân mà, thiếp không bao giờ hại nó.
"Ánh mắt của Bùi Chiêm thoáng d.a. o động. Hắn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào má ta, giọng khẽ khàng:"Đau không?
"Ta mím môi, giọng yếu ớt:"Không đau.
"Hắn đỡ ta đứng dậy, ôm ta vào lòng, ánh mắt tràn đầy áy náy:"Ta đã trách nhầm nàng rồi, nàng sẽ không trách ta chứ?
"Ta lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:"Phu quân cũng vì quá lo lắng mà thôi, sao thiếp có thể trách phu quân được?
"Lúc này, Nhan Tẩm Tuyết cố cất lời thanh minh, nhưng Bùi Chiêm đã ra hiệu cho người hầu. Một tỳ nữ bước tới, nhúng khăn vào nước, lau mạnh lên mặt nàng, để lộ gương mặt thật phía dưới, đôi gò má vẫn hồng hào. Ánh mắt Bùi Chiêm lập tức tối sầm, tràn đầy thất vọng."Ta cứ nghĩ nàng chỉ là ngang bướng, hoá ra tâm địa lại sâu độc như vậy.
"Cố Tang Ninh từ trước tới giờ chưa từng tranh giành gì với nàng, nàng ấy nhân hậu như vậy, tại sao nàng lại ghen ghét đến thế?"
Nhan Tẩm Tuyết bị phạt giam trong phòng củi ba tháng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Còn Liễu mụ, người đã nhận tội thay, bị xử trượng hình đến chết.
Dẫu vậy, ta biết, lòng Bùi Chiêm vẫn không nỡ nặng tay với Nhan Tẩm Tuyết.
Ta đứng đó, nhìn mọi thứ diễn ra, lòng không chút gợn sóng.
Nhưng, ánh mắt căm hận của Trương Kha dán chặt vào ta, ta nhận ra chính hắn đã từng cản trở người hầu đến báo tin cứu An An.
Đôi tay ta siết chặt thành quyền.
6
Lần này, Bùi Chiêm không mềm lòng, mặc cho Nhan Tẩm Tuyết khóc lóc cầu xin thế nào, hắn cũng không để nàng ra ngoài.
Trong những ngày nàng bị cấm túc, hắn hầu như ngày nào cũng ở trong viện của ta, tình cảm giữa chúng ta ngày càng sâu đậm.
Hắn dẫn ta đi săn, dọc đường, chúng ta dừng chân tại một khe núi quen thuộc với hồ nước trong xanh.
Hắn cảm thán:
"Nàng còn nhớ nơi này không?"
Ta mỉm cười, ánh mắt thoáng nét hoài niệm:
"Sao ta có thể quên được chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!