2
Sau khi Nhan Tẩm Tuyết vào phủ không bao lâu, nàng đã trở thành người được Bùi Chiêm độc sủng.
Nàng vốn là con gái nhà quan, sau khi gia tộc bị tịch thu gia sản, nàng bị đưa vào giáo phường.
Bùi Chiêm lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền đem lòng say mê, cả tháng trời lưu luyến không rời, đêm đêm không về.
Một tháng sau, hắn đưa Nhan Tẩm Tuyết vào phủ.
Lần đầu tiên gặp nàng, ta ngẩn người trong giây lát, luôn cảm thấy nàng trông có chút quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu đó.
Mãi sau này, nha hoàn Ỷ Thu vô tình nhắc tới:
"Nhan di nương mới đến có vài phần giống phu nhân, nhất là đôi mắt, cứ như được đúc từ cùng một khuôn vậy."
Ta nhìn mình trong gương đồng, lúc này mới ngỡ ngàng.
Thì ra nàng ấy giống ta.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chỉ là, nàng giống với ta khi còn trẻ, lúc ấy vẫn hồn nhiên trong sáng, trong mắt luôn đầy ắp nụ cười.
Không giống ta bây giờ, tuổi chưa già nhưng ánh mắt đã mỏi mệt, héo úa.
Từ lúc đó, tất cả oanh oanh yến yến trong hậu viện đều mất đi ân sủng.
Đã từng có thiếp thất muốn tranh sủng, nhưng cuối cùng cũng thất bại trước Nhan Tẩm Tuyết.
Nàng là người kiêu ngạo ngang ngược, có lần sai người đánh c.h.ế. t một thiếp thất ngay tại chỗ.
Khi Bùi Chiêm tức giận xông vào, nàng chỉ thản nhiên chấm hoa lên móng tay, không ngẩng đầu, hờ hững nói:
"Thiếp chỉ thấy chướng mắt nàng ta thôi. Một kẻ như nàng ta mà cũng dám tranh giành với thiếp?"
Cơn giận của Bùi Chiêm liền hóa thành bất lực, cuối cùng chỉ phạt nàng cấm túc ba tháng.
Nhưng chưa đến mười ngày, hắn đã mềm lòng, thả nàng ra ngoài.
Từ khi Nhan Tẩm Tuyết vào phủ, ngay cả mùng một, ngày rằm, Bùi Chiêm cũng không đến viện của ta nữa.
Tính lại, chúng ta đã mấy tháng không gặp nhau rồi.
Ta không bận tâm đến Nhan Tẩm Tuyết, dù sao những năm qua không phải nàng thì cũng là người khác.
Ta chỉ muốn an ổn nuôi nấng An An trưởng thành, chẳng buồn để tâm đến ân sủng của hắn.
Nhan Tẩm Tuyết chỉ đến thỉnh an ta một lần vào ngày thứ hai sau khi nhập phủ, sau đó không còn xuất hiện nữa.
Suốt một năm nàng được độc sủng, ta chưa từng làm khó nàng, cũng không có xung đột gì với nàng.
Ta tưởng chúng ta có thể bình an vô sự.
Cho đến hôm đó, khi nàng thưởng mai ở hậu viện, muốn bẻ cành mang đi.
Nha hoàn bên cạnh nhắc nàng rằng rừng mai này do ta trồng, nên hỏi qua ý ta trước.
Nàng khinh miệt nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!