Edit: Hanna
Beta: Heulwen
Sau khi nhận được tin nhắn WeChat, Thời Thiển chỉ mất 30 phút để để đến bệnh viện.
Cô cúi đầu đứng ngoài cổng một lúc, tự sắp xếp lại những cảm xúc phức tạp của mình. Sau khi bình tĩnh lại, cô mới tìm đến tòa nhà khoa nội trú mà đối phương đưa.
Khi bước tới dãy phòng bệnh VIP một giường nằm cao cấp, Thời Thiển không thể không thầm than, không hổ danh là thiếu gia của tập đoàn Viễn Bác, ừm, hiển nhiên nên như vậy.
Cô ngó qua thì thấy Tùy Cẩn Tri dựa vào trên giường bệnh nghỉ ngơi, anh cầm di động, hình như đang xem gì đó, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng tinh thần có vẻ không tệ, dáng người thon dài cao dong dỏng mà nằm xuống như thế này, không hiểu sao lại cho người khác cảm giác cực kì thoải mái.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào qua khe cửa bên cạnh giường, dừng trên khuôn mặt người đàn ông, dường như phụ trợ cho bóng dáng mềm mại dịu dàng ấy, cô lặng lẽ quan sát mà trong lòng tràn đầy phiền muộn cùng cảm giác động tâm.
Tùy Cẩn Tri ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái đang lẳng lặng đứng ở cửa, nhưng lại không tiến vào.
"Em đứng cách xa anh như vậy, chẳng lẽ là sợ bị lây bệnh à?"
Sau khi bị trêu chọc, Thời Thiển lập tức phục hồi lại tinh thần. Lúc bước đến gần giường bệnh của cơ trưởng Tùy, cô lại nghe thấy giọng nói của anh ở cự ly gần thì mới nhận ra, anh thật sự hơi suy yếu, khiến người khác đều nhịn không được mà đau lòng.
"Bây giờ anh vẫn còn đau dạ dày không? ... Có cần em giúp gì không?"
Nếu đã quan tâm đ ến anh, có lẽ phải làm chút việc mới thỏa đáng.
Tùy Cẩn Tri lắc đầu, khóe mắt khẽ nhếch lên, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Cũng không có việc gì phải đặc biệt hỗ trợ. Thật ra, khi bác sĩ khám xong, anh cũng có thể về nhà rồi, nhưng người nhà cứ một hai bắt anh phải nằm viện theo dõi một ngày, lại còn phải kiểm tra khám sức khỏe tổng quát một lần nữa mới an tâm."
Cô vội vàng nói: "Đại thần như anh thì thân thể quý giá hơn vàng, phải vì hàng vạn người hâm mộ mà giữ gìn sức khỏe thật tốt nha."
Vừa dứt lời, cô liền cười rộ lên.
Tùy Cẩn Tri ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh giường, nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, cô vô tình nhìn thấy một bó hoa loa kèn trắng trong góc phòng, đang định nói là đã có người tới thăm bệnh rồi mà, vậy tại sao đại thần còn nói là cần được quan tâm?!
Ngửi được mùi thơm trên người anh, trong lòng Thời Thiển mơ hồ hiện lên một ý tưởng, chẳng lẽ là bởi vì ... anh thật sự đặc biệt cần cô quan tâm à? Chẳng lẽ anh cũng ... thích cô?
Ui da, chỉ cần suy nghĩ như vậy thôi, cũng đủ khiến cho người ta mặt đỏ tai hồng rồi.
"Đúng rồi, người nhà anh… sao lại không ở đây?"
Tùy Cẩn Tri liền nhìn cô cười: "Anh nhờ em họ đến đưa mẹ về rồi. Họ cũng mới rời đi không lâu, bây giờ cũng đã muộn. Dù sao anh chỉ cần ngủ một mình thôi mà."
Thời Thiển đi vội vã nên tùy tiện mặc một chiếc áo len mỏng cổ rộng, màu tím hồng, kết hợp với áo gió khá dài bên ngoài, nhưng thật ra cũng quá đủ để chống chọi với cái lạnh đầu xuân, thêm vào đó, mái tóc dài được vén lên toàn bộ, càng khiến cho khuôn mặt nhỏ trở nên xinh đẹp rạng ngời, độ cong mềm mại trên khóe môi làm dịu đi khí chất lạnh lùng, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy dịu dàng ôn hòa.
Khi Tùy Cẩn Tri nhìn cô, cảm giác rõ nhịp tim đang thình thịch đánh trống trong lồ ng ngực... Nhưng "tim đập nhanh" và "nhớ nhung" rõ ràng cũng là một loại bệnh.
Bệnh tim thì cần thuốc tim.
"Em ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, vội vàng chạy tới đây cũng rất vất vả rồi."
Thời Thiển nghe được anh thả chậm tốc độ nói, cô đoán chắc anh vẫn cần nghỉ ngơi, vì vậy cũng chậm rãi nói: "Bác sĩ nói thế nào vậy?"
"Chỉ là đau bụng do dạ dày bị co rút, hơn nữa lại bị sốt nhẹ, bởi vì thường ngày anh hay ăn uống thất thường nên kiểu gì cũng có một số vấn đề về dạ dày."
Thời Thiển cũng từng nghe nói sơ qua, nghề phi công khó tránh khỏi sẽ gặp phải những tình huống đột xuất, thời gian ăn uống lại càng khó kiểm soát.
Cô vừa nghe thấy anh bị sốt, theo bản năng liền rướn người về phía trước, dùng mu bàn tay kiểm tra độ ấm trên trán anh, ngón tay lành lạnh chạm vào làn da hơi nóng của người đàn ông, khiến cô lập tức cảm nhận được sự khác biệt.
Thời Thiển nhìn thấy khóe môi anh hơi cong lên, vội vàng rút tay lại, càng thêm ngại ngùng.
Tùy Cẩn Tri ngoan ngoãn mà ngồi đó, chờ khi cô thu tay về, mới giả vờ không có việc gì, hỏi: "Em đã nghe bộ kịch truyền thanh mới chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!