Chương 12: (Vô Đề)

Editor: Khánh Nhi

Beta: Heulwen

Phản ứng của Thời Thiển đã không còn bất ngờ như lần trước, năng lực thích ứng của cô gần đây rất khá luôn, nhưng bỗng chốc cô không nhớ ra được, nếu còn có cơ hội nghe đại thần ca hát, thì mình phải làm gì đây?

Ặc, cô nghĩ tới lần trước, khi Bác Diễn hát cô đã quá kích động nên quên ghi âm, lần này có chết cũng không thể lại đã quên nữa!

Hai người đi vào phòng chat riêng như lần trước, Thời Thiển hỏi anh: "Ừm,…, đại thần, lần này em có thể ghi âm lại không?"

"Tùy bạn." Bên kia yên lặng vài giây, Bác Diễn đột nhiên hỏi cô: "Hát《 Phù sinh vị hiết》* được không?"

*: Bài này có thật và mọi người lên gg search là ra nha.

Được không…… Được không…… Được không……

Đương nhiên là đại thần anh nói cái gì thì chính là cái đó rồi.

Thời Thiển gãi gãi vành tai đang nóng lên, cười nói: "Đương nhiên là được rồi, em cầu còn không được nữa là!"

Trước kia cô còn dùng Weibo đăng bài hát yêu thích này lên, nói rằng "mình đã nghe qua vài phiên bản của 《 Phù sinh vị hiết》", cho đến một đêm nọ, khi nghe được phiên bản của đại thần Bác Diễn, ngây ngẩn nghe đi nghe lại một buổi tối, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Nói thật, hát như vậy mới khiến người nghe cảm thấy nhập tâm và có hồn, khi nghe anh hát cô đã suýt khóc, đây thật sự là "tài năng của Bác Diễn".

"Chẳng bằng cứ như vậy quên đi chuyện trần thế

Đêm nay không trăng không gió chỉ có ngân hà treo cao

Nghe xong tiếng sáo cuốn triền như mây khói

Nhìn hoa tàn oán hận trời xanh…..."

Lúc ấy, anh còn đặc biệt thêm vào một câu vốn dĩ không có trong lời bài hát, giờ phút này, từng chữ rõ ràng, nói ra: "Nếu lòng người tựa như ta, chúng ta vẫn còn cơ hội."

Câu nói đó như để lại từng cơn sóng gợn lăn tăn trên đầu lưỡi, như là làm người ta nhớ lại một câu hát trong "Rước đèn đêm mưa", khiến cho người nghe nghe hoài không chán.

Thời Thiển thở nhẹ ra một hơi, có chút hồi hộp, như là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí khó tả này, khí thế phong nhã lại uyển chuyển kia giống hệt như vai tướng gia mà anh đóng trong một bộ kịch truyền thanh trước đó —— Lang Diễm là độc nhất vô nhị, đời người không có lần thứ hai, vậy nên phải đi hưởng thụ những cái đẹp cuộc đời.

Giọng hát của đại thần Bác Diễn tràn ngập phong thái tài hoa, cho dù sống trên thế gian này bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì người ta vẫn sẽ rước đèn dầu đã dần cạn đi tìm kiếm bóng dáng của anh.

"Bản live so với bản cover còn dễ nghe hơn, đại thần, nền tảng âm nhạc của anh thật là vững chắc!"

"Cảm ơn."

Thời Thiển nhớ tới một câu mà Bác Diễn nói trước kia, làm cô không khỏi nhớ lại, nghĩ nghĩ, vẫn hỏi: "Ừm, đúng rồi…… Anh nói từ rất sớm đã biết đến em rồi, là có ý gì thế?"

Bản thân cô cũng không hiểu, lúc ở công trường bị đám hàng xóm gây rối, cô vẫn có thể bình tĩnh, nhưng ở trong nhóm chat YY riêng với đại thần thì cô có thể kích động đến phát run…..

Giọng của Bác Diễn hơi trầm, có lẽ là có chút mệt mỏi, mang theo một chút khàn khàn vô cùng quyến rũ: "Trước đây tôi có nghe nói qua về ID "Diều Giấy" này, bởi vì, tổ trưởng tổ phụ đề của các bạn đi tìm tôi, muốn kéo tôi nhập nhóm bạn."

Thời Thiển còn chưa kịp phản ứng lại, anh tiếp tục nói tiếp: "Lúc ấy, tôi tự mình phiên dịch một bộ phim điện ảnh có liên quan đến lịch sử của Anh quốc, sau khi tổ trưởng của bạn nhìn thấy hộp thư của tôi, đã liên hệ với tôi, còn giới thiệu cho tôi mấy thành viên trong nhóm các bạn, đối với cách dịch của bạn có hơi để ý một chút, về sau, khi tôi xem lại bộ phim Anh đó cũng thấy tên của bạn."

Hóa ra, còn có chuyện như vậy sao.

Cho nên cô và đại thần Bác Diễn, rất lâu, rất lâu trước đây, cũng đã từng giao nhau ở một điểm như vậy sao?

Cho nên người đàn ông thần bí kia trên mạng này, bởi vì chuyện ngoài ý muốn như vậy, lại kéo gần khoảng cách với cô.

"Thì ra là như vậy, nhưng mà đại thần anh tới làm cho tổ phụ đề thì thật đáng tiếc, dù sao cũng là giọng của anh cũng là tự nhiên."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!