Chương 10: (Vô Đề)

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

Nếu chỉ là bạn bè thì cũng có thể ra ngoài uống một tách trà với nhau.

Nhưng gần đây Thời Thiển thực sự không có thời gian rảnh, hơn nữa, cô vốn cũng không muốn tìm hiểu câu chuyện tình cảm sâu sắc nhớ mãi không quên của Minh Triết Niên với người khác như thế nào.

Cô uyển chuyển từ chối lời mời của Minh Triết Niên và tiếp tục tập trung cao độ vào công việc của mình.

Sau khi hoàn thành bản kế hoạch chi tiết, cô cùng Tạ Thanh Sam và đồng nghiệp khác vẫn phải tăng ca mấy đêm liền để hoàn thiện bản vẽ thiết kế trong nhà cho khách hàng.

Lại một mùa đông nữa sắp tới, thành phố S đã mang cái lạnh ẩm ướt, tiết trời thành phố Lịch Hải còn lạnh đến thấu xương, trời mưa liên miên. Đội thi công đã bắt đầu tiến hành tháo dỡ loại bỏ các vật liệu xây dựng mục nát trong nhà, đồng thời ráo riết đẩy nhanh tiến độ thi công.

Trong thời gian này, Thời Thiển và cơ trưởng Tùy cũng liên lạc thường xuyên hơn.

Có thể là do không gặp mặt trực tiếp, hoặc cũng có thể là do cơ trưởng Tùy và đại thần Bác Diễn có giọng nói quá giống nhau, thỉnh thoảng Thời Thiển lại nói chuyện phiếm với anh trên WeChat. Không biết từ khi nào, họ dường như thân thiết với nhau hơn.

Tùy Cẩn Tri là người luôn mang lại cảm giác lịch sự, nhã nhặn mà không kém phần lạnh lùng xa cách, nhưng cũng chính giọng nói êm tai của anh đã phá vỡ lớp băng cứng rắn mà anh tạo ra trong mắt mọi người. 

Kể từ khi đại thần Bác Diễn trả lời bình luận của cô trên Weibo, độ hot vẫn chưa thể lắng xuống hoàn toàn, tài khoản "Diều giấy" nhận được không ít sự chú ý, có tốt có xấu, đủ loại đồn đãi được đưa ra gây tranh cãi.

May mắn thay, trong những năm gần đây, cô đã dần dần chuyển trọng tâm cuộc sống của mình từ thế giới ảo vào thế giới hiện thực, cô cũng không còn quá quan tâm đ ến những bình luận này.

Cô không còn là một cô bé nhàn rỗi đang tuổi đi học nữa, thay vì phân tâm để suy nghĩ xem những người hâm mộ cuồng nhiệt của Bác Diễn suy đoán phán xét cô như thế nào, còn không bằng dành thời gian để làm tốt những công việc trong tay.

Vào một ngày mùa đông tươi đẹp, cuối cùng trời cũng hửng cái nắng hanh khô, ánh mặt trời vàng óng xuyên qua những tầng mây trong vắt sưởi ấm vạn vật , ngôi nhà vừa khởi công cũng tràn ngập ánh sáng ban mai.

Thông thường, bên công ty của họ chỉ cần chịu trách nhiệm về bản vẽ của bên A, nhưng trọng tâm của chương trình này là nó được dán thêm mác của "Tạ Thanh Sam". Anh ấy cũng cần phải tham gia từng chương trình phát sóng dù lớn hay nhỏ, bao gồm cả việc đi đến cửa hàng vật liệu kim khí và xưởng sản xuất đồ nội thất.

Trùng hợp là khi sếp không có ở công trường, Thời Thiển lại gặp một vài người hàng xóm đến tìm đội thi công, gào thét yêu cầu dừng công việc lại, nếu không họ dọa sẽ gọi cảnh sát.

Khi Thời Thiển muốn tìm hiểu thì họ mới cho biết, họ muốn phản đối chỗ không gian công cộng sẽ được cải tạo lại. Cô bước lên một bước, bình tĩnh giải thích: "Chẳng phải trước đây tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý sao? Ở đây sẽ xây dựng một nơi nghỉ chân, mà mọi người đều có thể ngồi xuống nghỉ ngơi và trò chuyện cùng nhau …"

Ngay lập tức, một người phụ nữ thô lỗ cắt ngang lời nói của cô, không phân biệt đúng sai mà thét lên một cách vô lý: "Chúng tôi không cần một nơi để trò chuyện gì hết! Chúng tôi sẽ không trả số tiền này, chương trình quái gì, cô là kiến trúc sư bên công ty nào vậy? Tôi muốn nói chuyện với sếp của các cô!"

Trong lòng Thời Thiển cũng rất buồn cười, nếu đổi thành "ông lớn" Tạ Thanh Sam kia của mình, những người này có lẽ sẽ bị chọc giận cho ngất xỉu tại chỗ: "Mọi người đều muốn giải quyết tốt vấn đề này, nhưng đây là bên thiết kế nhà ở yêu cầu chúng tôi phải làm."

Có một người phụ nữ đang làm công trình cũng lập tức tham gia vào việc hòa giải: "Mọi người không phải bỏ ra một đồng nào, chương trình của chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ, trước tiên mọi người cứ bình tĩnh lại đi, có việc gì thì từ từ nói, được không?"

Thời Thiển còn lấy bản vẽ ra cho họ kiểm tra đối chiếu lại, cô hy vọng, chí ít là mình sẽ có cơ hội giải thích lại một lần nữa, nhưng nhóm cư dân này không chịu hiểu công tác cải tạo mà vẫn làm loạn không yên, thậm chí có người còn muốn đi đạp đổ thùng sơn.

Ánh mắt Thời Thiển dần dần trở nên lạnh lẽo, cô đoán được rằng phần lớn những người dân này đều là nghe lời của con cháu nói ra nói vào, rất sợ sẽ có hại về sau, cho nên họ mới cố tình không muốn thay đổi bất cứ cái gì.

Khi người khác không tin bạn thì dù nói gì cũng đều lãng phí nước bọt. Trước hết phải tìm cách loại bỏ suy nghĩ bảo thủ này của họ: "Thật không may là kiến trúc sư bên bọn cháu vừa mới đi ra ngoài nên không có ở đây. Cháu là đồng nghiệp của anh ấy. Nếu mọi người có gì không hiểu thì cứ hỏi cháu. Cháu đều sẽ trả lời, nếu vẫn còn có điều gì không thể chấp nhận được…"

Bọn họ còn đang ồn ào gây chuyện, xa xa đột nhiên xuất hiện một bóng người quen thuộc.

Người đàn ông ăn mặc chỉnh tề với áo sơ mi và tây trang, bên ngoài khoác thêm áo vest rất lịch sự, mặt mày tuấn tú, nét mặt nghiêm túc, được nhóm cư dân này làm nền, người đàn ông kia trở nên vô cùng nổi bật.

Trong chốc lát, Thời Thiển chưa thể tiếp nhận, trên mặt hiện rõ sự ngạc nhiên.

Hóa ra là Minh Triết Niên........….

Bản thân Minh Triết Niên là một người đàn ông có có vẻ ngoài thành thục và rất đáng tin cậy, kết hợp với kinh nghiệm làm cố vấn nhiều năm, tất nhiên những cư dân đến gây rối đã tạm thời bị thuyết phục. Vừa đúng lúc cũng tới thời gian ăn trưa, Thời Thiển đi cùng anh ấy đến một quán cà phê nhỏ nhưng rất sạch sẽ ở trên con đường bên cạnh.

Minh Triết Niên: "Dạo này em toàn ở đây à?"

Mặt mũi Thời Thiển bám đầy bụi bẩn ở công trường, cô vừa vào nhà vệ sinh rửa mặt sạch sẽ rồi đi ra gọi đồ uống, đầu tiên cô giữ ống hút, hút một ngụm trà chanh kiểu Hong Kong để uống rồi mới trả lời: "Ừ, chỗ em được phân làm chính thì ở đây, mỗi ngày đều phải đến công trường giám sát, đề phòng có chỗ mà thợ xây làm nhầm do chưa hiểu rõ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!