Chương 7: Rốt Cuộc Là Được Hay Không

Nhưng trong tình huống thế này, cô cũng chẳng thể nghĩ ngợi được gì, cô không dám nhìn Nam Ngự quá lâu, mà vội vàng chạy vào nhà tắm.

Sau khi đóng cửa nhà tắm lại, Ngũ Vận Uyển vẫn chưa thể bình tĩnh lại được ngay.

Vừa nãy thật sự rất nguy hiểm, có thể nói là thiếu chút nữa thì…

Ngũ Vận Uyển vừa nghĩ vừa sợ, nhưng đồng thời cô cũng hơi bối rối.

Bây giờ cô và Nam Ngự là vợ chồng hợp pháp với nhau, nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng rất bình thường, bây giờ cô hoảng hốt bỏ trốn thế này có vẻ như không ổn lắm.

Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi chán nản, nhưng nghĩ đến ánh mắt nguy hiểm lúc nãy của Nam Ngự cô vẫn thấy hơi run run.

Dù thế nào thì đây cũng mới chỉ là lần thứ ba cô và Nam Ngự gặp nhau, nếu xảy ra chuyện gì luôn thì cô vẫn cảm thấy hơi khó chấp nhận.

Nhưng nói qua thì cũng phải nói lại, phản ứng của Nam Ngự lúc nãy rất giống đàn ông bình thường, vậy nên những gì mà hôm nay các đồng nghiệp nam trong văn phòng cô nói chắc cũng chẳng đáng tin.

Mặc dù Nam Ngự đã bị tàn phế hai chân rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện kia.

Đến khi nhận ra là mình đang nghĩ gì, Ngũ Vận Uyển không kiềm lòng được mà tự sỉ vả bản thân một trận.

Ngũ Vận Uyển, mày đang nghĩ cái gì vậy? Mày quan tâm xem Nam Ngự có làm được chuyện kia hay không làm gì thế, dù sao thì mày kết hôn với anh ta cũng chỉ vì hộ khẩu của thành phố S thôi mà? Cần những cái đó để làm gì?

Nhưng mà…

Vẫn còn một việc khiến Ngũ Vận Uyển cảm thấy hơi lạ.

Vừa nãy, khi ngã lên chân của Nam Ngự, Ngũ Vận Uyển đã không cẩn thận động phải chân của anh.

Ngũ Vận Uyển vẫn luôn nghĩ rằng những người tàn tật như Nam Ngự, thì sẽ không sử dụng đến chân trong khoảng thời gian dài, nếu vậy thì các nhóm cơ ở chân sẽ bị teo lại, phần chân sẽ rất gầy và yếu.

Nhưng lúc này cô sờ phải chân của Nam Ngự thì có vẻ như không giống người tàn tật chút nào…

Cộp cộp.

Trong lúc Ngũ Vận Uyển còn đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài phòng tắm vang lên tiếng gõ cửa, cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

Ngũ Vận Uyển hoảng sợ, ngẩng đầu lên: "Sao thế?"

"Mở cửa.

" Giọng nói trầm thấp của Nam Ngự vang lên ngoài cửa.

Ngũ Vận Uyển chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch, cảm giác như tim cô sắp nhảy ra khỏi cổ đến nơi rồi.

Mở cửa?

Tại sao Nam Ngự lại bảo cô mở cửa?

Nghĩ đến ánh mắt tối tăm, sâu thẳm của Nam Ngự lúc nãy, Ngũ Vận Uyển nắm chặt bàn tay đang vịn vào bồn rửa mặt.

Thấy Ngũ Vận Uyển không chịu đáp lại, Nam Ngự bên ngoài lại nói thêm: "Cô rơi đồ rồi.

"

Lúc này thì những suy nghĩ linh tinh trong đầu Ngũ Vận Uyển mới bị cắt đứt, cô do dự một lúc rồi mới đến cạnh cửa phòng tắm, từ từ mở hở ra một khe hở.

Bàn tay thon dài của Nam Ngự nhanh chóng thò vào, trên tay anh là một chiếc khăn tắm trắng tinh.

Ngũ Vận Uyển ngẩn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!