Không khí trong phòng trở nên im lặng khi Thiên Trình nhìn thấy chiếc bình sứ nhỏ xíu kia.
Anh quay người lại, nhìn Tinh Nhi, " chiếc bình sứ này, ở đâu mà cô có, là ai cho cô?"
Tinh Nhi nghe anh hỏi, thoáng kinh ngạc, trong đầu thầm nghĩ, cái cậu hai nhà Lục Minh này bị cái gì, cướp đồ của cô, mà còn hỏi linh tinh.
Cô tiến tới chỗ anh, một lần nữa muốn giành lại chiếc bình. " Anh trả lại cho tôi, không ai cho tôi cả, vì nó vốn dĩ là của tôi."
" Là của cô? Vậy cô làm sao để chứng minh?" Thiên Trình lại giơ tay lên cao, không cho cô lấy lại.
"A…anh trả cho tôi, nó là kỉ vật quan trọng với tôi, không có nó, tôi sẽ không tìm lại được ý trung nhân của tôi." Tinh Nhi tọc mạch một hơi.
Thiên Trình nghe cô nói, anh càng không thể tin được. Lẽ nào, cô gái này là Tinh Nhi ngày đó của anh?
Anh do dự một lát, liền đưa chiếc bình sứ lại cho cô, nhưng là không phải chiếc bình của cô, mà nó là của anh..
Tinh Nhi vừa chạm đến chiếc bình sứ mà anh đưa, lập tức khuôn mặt cô cứng đờ…
Anh…anh…anh là…??? Đôi mắt cô trân trân nhìn chàng trai tuấn mĩ trước mặt cô…
Anh là Trình Trình của cô ngày xưa sao?
Cứ thế bốn mắt nhìn nhau, không nói nên lời, mãi lâu anh mới run rẩy mà nói…
"Dương Tinh Nhi, là anh đây…. là Trình Trình đây? Em.. còn nhớ anh sao?"
Tinh Nhi càng ngây ngốc, đôi mắt dần đỏ lên, ầng ậng nước, khi nghe chính anh gọi tên cô, và chính anh thừa nhận mình là Trình Trình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đích thực là tiểu Trình Trình của cô năm đó.
Không ngờ cậu hai nhà Lục Minh, chú rể của cô lại là ý trung nhân cô luôn mong nhớ.
Khoảng cách chưa đầy hai bước chân, nhưng cả Lục Thiên Trình và Dương Tinh Nhi, hai người đều không dám tin vào mắt mình, đối phương chính là người mà cả hai đều mong đợi bấy lâu.
Thiên Trình xúc động, ngón tay thon dài khẽ chạm vào mí mắt cô, " Tinh Nhi, 20 năm rồi, em trưởng thành rồi, khác quá."
Tinh Nhi mắt rưng rưng, cô xúc động không thốt nên lời, bị gả thay, nhưng bất ngờ lại gặp lại anh.
Quả là định mệnh mà.
Hai người mừng tủi nhận ra nhau, còn chưa kịp nói thêm lời nào, thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang dội.
Oành !!!
Bỗng chốc, cả căn phòng lắc lư dữ dội.
A…Tinh Nhi suýt ngã nhào, liền được hai cánh tay săn chắc giữ cô lại thăng bằng.
"Cảm ơn…cô gượng gạo nói."
Thiên Trình đỡ cô ngồi trên ghế, đưa cả chiếc bình còn lại bị nứt một đường đưa cho cô. Anh dặn dò, " Tinh Nhi, ở đây đợi anh quay lại, anh ra ngoài xem sao!?"
Tinh Nhi nắm chặt hai chiếc bình trong tay, " Anh định đi đâu, cho em đi chung, em sợ."
"Ngoan, ở đây đợi anh, lát anh quay lại, chúng ta nói chuyện tiếp." Thiên Trình dứt lời liền đi nhanh ra cửa.
Ban nãy, anh nghi ngờ có chuyện xảy ra, không ngờ lại là thật.
Tinh Nhi chỉ kịp nhìn theo bóng lưng kia của anh, một lần sau cuối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!