Cái chén bể làm đôi.
Bà chủ quán chạy vội ra, "có chuyện gì vậy?" Ngay khi vừa thấy hai cậu sinh viên kia, nhận ra họ là hai cậu ấm nhà Văn gia ở khu Thanh Hà này, bà liền dịu giọng, rõ là sợ bọn họ.
"Hai cậu ơi, chỗ này là chỗ kinh doanh của nhà tôi, mẹ con tôi sống dựa vào mỗi cái quán này, hai cậu muốn đánh nhau, mời đi chỗ khác giùm đi, xin hai cậu."
Văn Cường uống bia từ nãy đến giờ, thực đã ngà ngà say, cậu ta nào còn biết ai với ai. Trong đầu lúc này chỉ còn ý nghĩ duy nhất, đó là "đánh."
Quay sang bà chủ quán cậu ta giơ chai bia trong tay đập một cái vào thành ghế.
Choang !
Chai bia bể nát phần dưới dáy, đường nứt cũng vì thế hiện lên sắc nhọn, sáng loáng dưới ánh đèn.
"Bà già kia, im miệng ngay, nếu không, tôi cho bà ăn mảnh sành bây giờ." Nói đoạn, cậu ta lại chĩa chai bia về phía Thiên Trình và Tinh Nhi.
Miệng mắng chửi lộn xộn, chỉ hiểu là, cậu ta muốn dằn mặt của Tinh Nhi thay cho Phùng Lam Vương.
"Tiểu Tinh Nhi, cô vậy mà lại để đàn anh của tôi đội mũ xanh, hôm nay, tôi thay anh ấy, dạy dỗ cô."
Dứt lời cậu ta cầm chai bia bể một nửa đâm thẳng về hướng mặt của Tinh Nhi.
Tinh Nhi chỉ kịp hét lên một tiếng, " á " hai tay vô thức đưa lên bắt chéo để che chắn khuôn mặt của mình. Hai mắt nhắm tịt lại.
Nhưng là, 5 giây trôi qua, cô không có thấy đau…run rẩy mở mắt ra từ từ…cô vẫn chưa dám ngước mắt nhìn lên…
Nhưng mà…. Tầm mắt cô lại nhìn đúng vào một thứ..
Trong chén lẩu, ngay trước mắt cô, tong tong thứ chất lỏng đang nhỏ xuống…hòa vào nước lẩu..
Là máu? Máu ở đâu?
Tinh Nhi nhìn lên theo hướng nhỏ giọt của máu, cô cả kinh hét lên, " Trình Trình ơi!!"
Nguyên một bàn tay phải của anh, lòng bàn tay hoàn toàn nhuốm máu đỏ tươi, lúc Văn Cường đâm cái chai sắc nhọn tới mặt Tinh Nhi, hành động của cậu ta quá nhanh, khiến anh không kịp xử lí.
Thiên Trình không do dự, anh chỉ kịp làm theo bản năng che chở cho cô gái của anh, đưa bàn tay của anh ra để lãnh chọn những đường sắc nhọn của miểng chai thủy tinh kia đâm thẳng vào tay mình.
Tinh Nhi lúc này nào còn sợ hãi. Cô đứng bật dậy, xô mạnh tên sinh viên mang tên Văn Cường kia một cái, khiến cậu ta lảo đảo ngã ngồi xuống đất…
Cả đám xúm lại đỡ cậu ta dậy, nhưng tất cả lại chỉ nhìn đến Thiên Trình…dáng vẻ bọn họ vô cùng khiếp sợ.
Thực khách trong quán lẩu cũng kinh hãi mà nhìn Thiên Trình.
Trước mắt cả đám, cậu thiếu niên vẫn mang đồng phục học sinh cấp 3, chưa đủ 18 tuổi, thế mà một tay đỡ chai bia kia cho cô bạn gái của cậu ta, máu chảy nhỏ xuống, đau chết đi được, vậy mà cậu ta không biết đau sao?
Vẻ mặt, một chút cũng không hề nao núng, không biết sợ hãi là gì?
Đáng khâm phục.
Còn chưa là người trưởng thành, mà đã gan lì như thế, nếu sau này cậu ta thành tài nữa, sẽ có bao nhiêu người cúi đầu trước mặt cậu ta đây?
Tinh Nhi đỡ Thiên Trình ngồi xuống, lại chạy đến chỗ bà chủ quán, hấp tấp, " Dì ơi, có băng gạc không? Bạn trai của con chảy máu nhiều quá." Cô nói mà mắt đã ướt rồi, thiếu điều còn chưa khóc thôi.
Đám người cứ lặng yên mà nhìn, hai anh em nhà Văn gia, lúc này biết mình gây ra phiền phức, Văn Quang kéo Văn Cường lên, không dám đi, vì thấy Thiên Trình vẫn luôn nhìn chăm chăm vào bọn họ.
Anh ta, thầm than không ổn…
Chắc chắn, hai anh em họ, bị cậu trai kia, ghim rồi….
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!