Không khí trong thư viện, vốn yên tĩnh, giờ phút này lại càng im ắng hơn, khi mà cậu thiếu niên cao lớn đứng yên lặng nhìn cô gái nhỏ của anh.
Thiên Trình nhìn cô gái hai bàn tay đang nắm chặt quai cặp, anh hơi khó hiểu.
Cô đang hồi hợp, căng thẳng? Là vì đứng trước mặt anh, không lẽ anh đáng sợ đến vậy sao?
Tinh Nhi đang đứng trước mặt anh đây, có trọng sinh hay là không đây? Sao cô lại có phản ứng thế kia. Hay là cô không biết anh trọng sinh rồi đi.
Nghĩ vậy, Thiên Trình chỉ có thể nhẫn nại. Anh nhẹ giọng nhất có thể mà gọi cô.
"Dương Tinh Nhi !!"
Dạ !! Tinh Nhi lí nhí trong miệng.
"Mau ngẩng mặt lên nhìn anh." Thiên Trình vẫn tiếp tục nhẹ giọng nói.
1 giây, 2 giây, rồi đến 10 giây trôi qua.
Cô gái nhỏ mới dám ngẩng đôi mắt to tròn lên để nhìn chàng thiếu niên trước mặt mình.
Bốn ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, trái tim cũng vì vậy mà trật đi một nhịp.
Dương Tinh Nhi ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn, lịch lãm và tôn quý của nhà Lục Minh. Cô cảm thấy trái tim của mình như sắp nhảy ra ngoài.
Dáng người cô căn bản chỉ đứng chưa tới vai anh, nên mỗi lần đứng trước mặt anh, cô như bị thiếu ôxi, hít thở không thông.
Môi nhỏ mãi mới lắp bắp nói được một câu, " Lục Tiên Sinh…anh.. anh…anh là.. Trình Trình.!!"
Lục Tiên Sinh?
Thiên Trình thoáng nhăn mày, Tinh Nhi vậy mà gọi anh là Lục Tiên Sinh?
Anh già đến thế sao?
Lục Thiên Trình ánh mắt đầy thâm tình, yêu thương nhìn cô gái nhỏ, hiền lành dễ thương, giản dị trước mặt mình, anh nghiêm túc nói..
" Tinh Nhi, kiếp trước anh đã để lỡ mất em một lần, kiếp này hãy để anh yêu em lần nữa nhé !"
Tinh Nhi ngẩn người, " Trình Trình…anh cũng có kiếp trước nữa sao?"
Thiên Trình không do dự liền gật đầu thừa nhận.
"Vậy, vậy, anh…anh…chính là Lục Thiên Trình ở trên du thuyền kia phải không?"
"Phải, anh là chú rể chưa thành hôn với em khi đó. Là anh, là Trình Trình của Tinh Nhi đây."
Lời anh vừa nói xong, cả hai đều vỡ òa, Tinh Nhi mắt ầng ậng nước, " Trình Trình, huhuhu…" Cô khóc rồi.
"Tinh Nhi, Tinh Nhi của anh." Thiên Trình dang hai cánh tay của anh kéo cô gái nhỏ vào trong ngực.
Trải qua bao lâu, vượt qua 10 năm quá khứ, họ mới nhận lại được nhau.
Thiên Trình khóe mắt cũng ngập nước, cuối cùng, trọng sinh lại, ước nguyện tìm thấy cô gái của anh, đã thành.
Vui mừng đến bật khóc, cả hai bóng dáng ôm lấy nhau, mừng mừng, tủi tủi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xanh xao của cô gái nhỏ.
"Tinh Nhi, anh nhớ em lắm." Thiên Tình ôm càng chặt thân thể gầy ốm của cô vào người anh.
"Em cũng vậy, hức hức…ban sáng em cứ tưởng anh không nhận ra em…hức hức..
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!