Vũ Tình nặng nề xách đồ, chẳng có mục đích đi trên đường cái.
Linh hồn của cô như bị rút đi, thân thể lảo đảo căn bản không chú ý đến những chiếc xe đi lại.
Vừa mới ngừng khóc, mắt cô lại ươn ướt một lần nữa. Ông trời ơi, rốt cuộc cô nên cười thế nào đây?
Vì sao người anh muốn kết hôn lại đúng là em gái cô, dù là người cô không
biết, giờ phút này có lẽ cô không thương tâm đến mức như thế ư?
Vũ Tình rốt cuộc không chống nổi thân mình nữa, lập tức ngã trên đường
cái. "A……" Giờ phút này cô quên đau đớn, vì trên người có đau, cũng
không thể đau bằng trái tim cô……
Người xung quanh đi đến, đều kỳ quái nhìn người ngồi dưới đất, nhưng không một ai chủ động nâng cô dậy.
Vũ Tình không quan tâm đến ánh mắt của người khác, đắm chìm trong đau đớn vô cùng của trái tim.
Mười tám tuổi, cô bị ép từ bỏ việc học ở trường T, biến thành người tình của anh. Cô biết mình không nên yêu anh, giữa bọn họ chỉ là khế ước, là
tiền bạc và giao dịch thể xác.
Nhưng chuyện tình cảm, lý trí nào có thể khống chế?
Thời gian năm năm, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Cô tặng anh năm năm thanh xuân, đổi lại là anh vô tình vứt bỏ.
Cô bán rẻ tuổi thanh xuân năm năm, thân thể và trái tim, chỉ vì có thể chữa bệnh cho mẹ, có thể để em trai em gái được đi học.
Kết quả, cô lại đổi được cái gì?
Mẹ khinh bỉ và chửi rủa, Thang Duy Thạc miệt thị!
Buồn cười nhất là, khi cô chuẩn bị nói chuyện mang thai cho anh biết, anh lại muốn kết hôn, mà cô dâu đúng là em gái của cô!
Tiểu thư, cô không thoải mái sao?" Một giọng nam quan tâm hỏi.
Vũ Tình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn chủ nhân giọng nói.
"Vũ Tình?" Chàng trai trẻ với gương mặt trắng nõn có phong độ của người trí thức, hưng phấn gọi tên cô.
Vũ Tình chớp mắt nhìn kỹ hắn, cố gắng tìm kiếm có quen người này không.
"Anh là……" Cảm giác nhìn thật quen mắt, nhưng cô không nghĩ ra.
"Tân Kỳ đây, cậu nhớ chưa, chúng ta cùng học trung học, khi thi đại học, cậu đứng thứ hai, còn mình đứng thứ ba!" Chàng trai có vẻ rất hưng phấn,
hơn nữa còn rất nhớ về Vũ Tình.
Cô tỉnh ra, đúng vậy, cô nghĩ ra rồi!
Nhưng nghĩ đến sự chật vật của mình lúc này, cô vừa thẹn vừa rủ mắt xuống. Chậm rãi đứng dậy, nhặt đồ lên.
"Vũ Tình, thân thể cậu không thoải mái à?" Tân Kỳ nhanh tay nâng cô dậy, giúp cô nhặt đồ.
Cô gật đầu qua loa, phủi bụi trên người. "Cám ơn cậu!"
"Việc này cần gì cảm ơn, cậu đỡ hơn chưa? Nếu vẫn không thoải mái, chúng ta
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!